Truyện Cổ Tích: Cô Bé Quàng Khan Đỏ, Góc Gia Đình

Ngày xưa có một cô bé thùy mị, dễ thương. Cưng cô nhất vẫn là bà nội, có cái gì bà cũng để phần cháu. Một lần bà cho cô bé một chiếc khăn quàng bằng nhung đỏ. Chiếc khăn rất hợp với cô, đi đâu cô cũng chỉ thích quàng chiếc khăn đó, vì vậy mọi người đều gọi cô là cô bé Khăn đỏ.Một hôm, mẹ bảo cô:- Khăn đỏ ạ, đây là miếng bánh và bình sữa. Con mang đến cho bà nhé! Bà ốm yếu, cần phải ăn uống cho khỏe người. Con đi ngay bây giờ kẻo tí nữa lại nắng. Con đi cho ngoan, đừng có lang thang trong rừng lỡ vỡ bình, không có gì mang đến biếu bà. Khi vào buồng bà, con nhớ chào bà, đừng có mắt la mày lét nhìn các xó nhà nhé!Khăn đỏ đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào lòng bàn tay mẹ và nói:- Con sẽ làm tất cả những điều mẹ dặn.Nhà bà nội ở trong rừng, cách làng không xa lắm, đi chừng nửa tiếng đồng hồ thì tới. Khăn đỏ vào rừng thì gặp chó sói. Em không biết sói là một con vật độc ác nên không thấy sợ.Sói nói:- Chào cháu Khăn đỏ!Khăn đỏ đáp:- Cháu xin chào bác!- Cháu đi đâu sớm thế, cháu Khăn đỏ?- Cháu đến nhà bà nội.- Cháu xách gì nặng thế?- Thưa bác, bánh và sữa ạ. Hôm qua, ở nhà mẹ cháu làm bánh, bà nội ốm cháu mang đến để bà ăn cho khỏe người.- Bà cháu ở đâu, cháu Khăn đỏ?- Đi vào rừng độ mười lăm phút thì tới. Dưới ba cây sồi to là nhà bà cháu, quanh nhà có nhiều bụi dẻ, chắc bác tìm thấy ngay.Sói nghĩ bụng:- Cái mồi non béo ngon này chắc là hơn hẳn cái mồi già kia!Sói tự nhủ phải mưu mô làm sao xơi được cả hai. Nó lân la đi cùng với Khăn đỏ một đoạn rồi nói:- Này cháu Khăn đỏ ạ, cháu hãy nhìn những bông hoa tươi đẹp kia kìa. Sao cháu không ngó quanh mà xem. Bác chắc là cháu chưa bao giờ lắng nghe tiếng chim hót véo von phải không? Cháu đi đâu mà cứ đăm đăm thẳng tiến như đi học ấy. Ở trong rừng vui lắm cháu ạ!Khăn đỏ mở to mắt ra nhìn. Em thấy ánh nắng rập rờn qua cành cây đung đưa, đó đây toàn là hoa thơm cỏ lạ, em nghĩ bụng:- Nếu mình mang một bó hoa tươi đến tặng bà chắc là bà thích lắm, trời còn sớm, mình đến bà còn kịp chán.Thế rồi Khăn đỏ đi hái hoa. Hái được một bông em lại nghĩ có lẽ vào thêm tí nữa sẽ có bông đẹp hơn. Cứ như vậy, Khăn đỏ tiến sâu vào trong rừng lúc nào không hay. Trong khi đó, sói lẻn thẳng tới nhà bà cụ và gõ cửa.- Ai ở ngoài đó đấy?- Cháu là Khăn đỏ đây, bà mở cửa cho cháu với! Cháu mang bánh và sữa lại cho bà đây.Bà nói:- Cháu cứ đẩy then mà vào. Bà yếu quá không dậy được.Sói đẩy then cửa, cửa mở toang. Chẳng nói chẳng rằng sói vào thẳng giường rồi nuốt chửng bà cụ. Rồi nó lấy quần áo của bà mặc vào, lấy mũ trùm đầu, lên giường nằm, lấy rèm che lại.Khăn đỏ thơ thẩn hái hoa trong rừng. Mãi tới lúc hái nhiều quá mang không hết, em mới chợt nhớ đến bà, vội lên đường đến nhà bà.Khăn đỏ ngạc nhiên thấy cửa mở toang, bước vào phòng thì thấy có gì khang khác, em nghĩ bụng hôm nay ở nhà bà sao lại thấy rờn rợn, chứ không thoải mái như mọi khi. Khăn đỏ nói to:- Cháu chào bà ạ!Chẳng có một tiếng trả lời. Em lại bên giường, kéo rèm ra, thì thấy bà nằm, mũ trùm kín mặt, trông lạ quá. Khăn đỏ ngạc nhiên hỏi:- Bà ơi bà! Sao tai bà to thế?- Tai bà to để nghe cháu rõ hơn.- Bà ơi bà! Sao mắt bà to thế?- Mắt bà to để nhìn thấy cháu rõ hơn.- Bà ơi bà! Sao tay bà to thế?- Tay bà to để bà nắm lấy cháu dễ hơn.- Ui trời ơi! Sao mồm bà to đáng sợ quá!- Mồm bà to để bà nuốt cháu dễ hơn.Vừa dứt lời, sói liền nhảy ra khỏi giường, nuốt chửng Khăn đỏ đáng thương.Xong xuôi, sói lại nhảy lên giường nằm ngủ và ngáy o o. Một bác thợ săn đi qua nghe thấy, nghĩ bụng:- Quái! Sao bà cụ già rồi mà còn ngáy to vậy, phải tạt vào xem bà cụ có ốm đau gì không?
Bước vào phòng, đến gần giường, bác thấy sói đang nằm. Bác nói:- Chà, thì ra ta lại gặp mi ở đây, quân khốn khiếp. Ta đi tìm mi mãi…Bác giơ súng lên định bắn. Nhưng bác chợt nghĩ có lẽ sói đã ăn thịt bà cụ, tuy vậy may ra vẫn còn có thể cứu được. Bác không bắn, mà lấy kéo rạch bụng con sói đang ngủ. Vừa rạch được một nhát thì thấy chiếc khăn đỏ choé, rạch thêm nữa thì có cô bé nhảy ra kêu:- Ối chà, cháu sợ quá! Trong ấy tối đen như mực.Bà lão cũng còn sống chui ra, tuy hơi thở đã yếu. Khăn đỏ vội đi khuân đá thật to nhét đầy bụng sói. Sói tỉnh giấc muốn nhảy lên nhưng đá nặng quá, nó ngã khuỵu xuống và lăn ra chết.Ba người đều vui mừng. Bác thợ săn lột lấy da sói mang về nhà. Bà lão ăn bánh uống sữa do Khăn đỏ mang đến, ăn xong bà thấy người khỏe hẳn ra. Khăn đỏ nghĩ bụng:- Từ nay trở đi đừng có rời khỏi đường chạy một mình vào rừng sâu. Mẹ đã dặn vậy thì phải nhớ.Có người kể là một lần Khăn đỏ lại mang bánh đến cho bà thì một con chó sói khác la cà đến gần tính chuyện rủ rê để em rời khỏi đường. Nhưng Khăn đỏ đã đề phòng, cứ việc thẳng bước. Đến nơi em nói cho bà biết em gặp sói và em thấy mắt sói rất ác.- Nếu không phải là ở đường cái thì nó đã ăn thịt cháu rồi.Bà bảo:- Cháu vào đây để bà đóng cửa lại kẻo nó vào.Vừa đóng xong cửa một lát thì sói đến gõ cửa gọi:- Bà ơi bà mở cửa cho cháu. Cháu Khăn đỏ mang bánh lại cho bà đây.Hai bà cháu im lặng, không mở cửa. Con vật đầu xám rón rén đi quanh nhà mấy lần. Rồi nó nhảy lên mái nhà, định đợi đến chiều tối, khi nào Khăn đỏ ra về sẽ lén đi theo sau, rồi sẽ ăn thịt cô bé trong bóng đêm. Nhưng bà cụ biết rõ ý định của nó. Ở trước cửa nhà có một cái máng nước bằng đá. Bà bảo Khăn đỏ:- Cháu đi lấy cái thùng xách nước, Khăn đỏ ạ. Hôm qua bà làm dồi. Cháu đi lấy nước nấu dồi đổ cho đầy máng.Khăn đỏ xách nước đổ mãi mới đầy cái máng to ấy. Mùi dồi thơm bay xộc lên mũi làm sói rỏ dãi. Nó cứ nghểnh dài cổ xuống để ngửi, quá đà sói bị trượt chân rơi từ mái nhà xuống đúng vào máng nước nóng và chết.Khăn đỏ vui vẻ đi về nhà, không sợ bị ai đụng đến mình.

Bạn đang xem: Cô bé quàng khan đỏ


Cô bé quàng khăn đỏ là một truyện cổ tích Grim của Châu Âu được nhiều bạn nhỏ thích nghe nhất. Câu chuyện kể về cô bé thích quàng chiếc khăn màu đỏ nên người ta gọi cô bé là cô bé quàng khăn đỏ.


Truyện cổ bé quàng khăn đỏ của nước nào? Câu chuyện cổ tích cô bé quàng khăn đỏ nổi tiếng khắp thế giới, truyện được biết đến trong cuốn sách Tales and Stories of the Past with Morals in năm 1697. Những bản gốc có nguồn gốc từ nước Ý vào thế kỷ thứ XIV. Phiên bản nổi tiếng nhất được kể bởi anh em nhà Grimm, viết vào thế kỉ XIX.



*

Nội dung truyện cô bé quàng khăn đỏ

Ngày xửa, ngày xưa, có một cô bé dễ thương được mọi người yêu quý. Bà ngoại là người cô yêu quý nhất. Cô được bà tặng một chiếc khăn màu đỏ rất đẹp, đi đâu cô bé cũng quàng, vì thế nên mọi người gọi cô là cô bé quàng khăn đỏ.

Một hôm, mẹ của cô bé quàng Khăn đỏ bảo cô đem bánh cho bà ngoại. Trước khi cô bé đi, mẹ dặn cô bé:

- Con mang bánh cho bà thì đi đường thẳng, đừng đi đường vòng qua rừng có chó sói sẽ ăn thịt con đấy.

Trên đường đi, cô bé Khăn đỏ thấy đường vòng qua rừng có rất nhiều hoa, nhiều bướm đủ màu sắc đang bay lượn, cô bé không nghe lời mẹ dặn, cô tung tăng đi theo con đường đó. Đi được một quãng thì Khăn đỏ gặp Sóc, Sóc nhắc nhở:

- Cô bé quàng Khăn đỏ ơi, cô quên lời mẹ dặn rồi à? Cô quay lại đi đường thẳng đi, đường đi đường vòng kẻo bị sói ăn thịt.

Mặc cho Sóc can ngăn, cô bé quàng Khăn đỏ vẫn đang mải mê với những chú bướm bay lượn. Cô bé tung tăng trên đường, vừa đuổi bướm, vừa hái hoa.

Khăn đỏ đi tới giữa khu rừng thì gặp Sói. Sói nhìn thấy Khăn đỏ thì mừng lắm, nghĩ thầm có bữa ăn rồi. Ngay lập tức, Sói nhảy ra từ bụi rậm đứng trước mặt cô bé. Sói cất giọng ồm ồm:


- Này, cô bé đi đâu thế?

Nhìn thấy Sói, Khăn đỏ sợ hãi, run run trả lời:

- Bà ngoại cháu bị ốm, mẹ cháu bảo cháu mang bánh sang biếu bà ngoại.

Sói nghe thấy cô bé quàng Khăn đỏ nói đang đi đến nhà bà ngoại thì nghĩ thầm "À, thì ra nó còn có bà ngoại nữa, thế thì mình phải ăn thịt cả 2 bà cháu". Nghĩ vậy, Sói hỏi tiếp:

- Thế nhà bà ngoại cô bé ở đâu?

Cô bé Khăn đỏ trả lời:

- Nhà bà ngoại cháu ở bên kia khu rừng này. Ngôi nhà có ống khói cao tít, chỉ cần đẩy cửa là vào được nhà.

Biết tính cô bé ham chơi, Sói liền bảo:

- Bà cháu đang ốm, vậy cháu hãy đi hái ít hoa mang cho bà đi.

Khăn đỏ tung tăng đi hái hoa, còn Sói chạy thẳng 1 mạch tới nhà bà ngoại cô bé. Nó đẩy cửa vào nhà rồi vồ lấy bà cụ nuối chửng ngay. Ăn thịt xong bà ngoại cô bé, Sói lên giường đắp kín chăn giả vờ là bà ngoại đang ốm chờ Khăn đỏ đến.

Khăn đỏ mải mê hái hoa xong mới nhớ ra bà ngoại đang chờ, cô bé vội vã đến nhà bà ngoại. Nhưng lại thay, cửa nhà bà đã mở sẵn, khăn đỏ gọi nhưng không thấy ai trả lời, cô bé lo lắng, tiến gần hơn tới giường và cất tiếng hỏi bà:

- Bà ơi, bà đã ốm lâu chưa?

Sói nằm trên giường không đáp, giả vờ rên hừ... hừ...Khăn đỏ nói tiếp:

- Bà ơi, mẹ cháu bảo mang bánh sang biếu bà.

Cô bé Khăn đỏ tiến đến cạnh giường, nhưng cô bé ngạc nhiên lùi lại hỏi:

- Bà ơi, sao tai bà to thế?

Chó Sói vừa rên vừa đáp:

- Tai bà to để nghe cháu nói rõ hơn.

- Sao mắt bà to thế?

- Mắt bà to để nhìn cháu rõ hơn.

Chưa tin, cô bé Khăn đỏ hỏi lại:

- Sao hôm nay mồm bà to thế?

- Mồm bà to để ăn thịt cháu dễ hơn.

Nói dứt lời, chó Sói vùng dậy nuốt chửng Khăn đỏ vào bụng, cô bé chỉ kịp thét lên một tiếng thật to. Sói ăn no nê, nằm giữa nhà gáy o...o...

Đúng lúc đó, bác thợ săn đi qua. Nghe thấy tiếng gáy o o, bác thợ săn nghĩ chắc chắn không phải tiếng của bà cụ, bác đẩy cửa bước vào thì thấy con chó Sói đang nằm lăn ra ngủ. Bác thợ săn định bắn nhưng nghĩ ra chắc nó đã ăn thịt bà cụ rồi, nhưng vẫn có thể cứu được bà. Bác nghĩ không nên bắn mà nên lấy dao rạch bụng con sói. Bác thợ săn vừa rạch được vài mũi thì thấy một chiếc khăn đỏ chóe, rạch được vài đường nữa thì cô bé Khăn đỏ nhảy ra kêu:

- Trời ơi, cháu sợ quá. Trong bụng sói tối đen như mực.

Tranh minh họa cô bé quàng khăn đỏ (Ảnh minh họa)

Bà cụ cũng vẫn còn sống, chui ra thở hổn hển. Khăn đỏ vội đi nhặt đá nhét đầy bụng Sói. Sói tỉnh giấc nhảy lên nhưng đá nặng quá, nó ngã khuỵu xuống và lăn ra chết.

Từ dạo ấy trở đi, cô bé quàng Khăn đỏ không bao giờ dám sai lời mẹ dặn nữa.

Bài học ý nghĩa rút ra từ câu chuyện Cô bé quàng khăn đỏ

- Truyện cô bé quàng khăn đỏ dạy trẻ ngoan ngoãn, vâng lời cha mẹ. Trong truyện cô bé không vâng lời mẹ dặn nên suýt chút nữa đã hại mình và hại bà ngoại.

- Bài họ cảnh giác với người lạ, tránh xa người lạ.

- Bài học trong truyện dạy bé không được đi la cà, đi đến nơi, về đến chốn.

- Truyện cổ tích cô bé quàng khăn đỏ cũng nêu tấm gương người tốt, việc tốt (bác thợ săn) và phê phán kẻ lười biếng phải chịu hậu quả khôn lường (con chó Sói).

Truyện cổ tích cô bé quàng khăn đỏ tiếng Anh

Bố mẹ có thể tham khảo bản tiếng Anh của câu truyện cổ tích Cô bé quàng khăn đỏ.

The Little red riding hood

Once upon a time, there was a little girl who lived in a village near the forest. Whenever she went out, the little girl wore a red riding cloak, so everyone in the village called her Little Red Riding Hood.

One morning, Little Red Riding Hood asked her mother if she could go to visit her grandmother as it had been awhile since they’d seen each other.

Xem thêm: Bộ Dụng Cụ Làm Bánh Bền, Tiện Lợi, Giá Ưu Đãi, Dụng Cụ Làm Bánh

“That’s a good idea,” her mother said. So they packed a nice basket for Little Red Riding Hood to take to her grandmother.

When the basket was ready, the little girl put on her red cloak and kissed her mother goodbye.

“Remember, go straight to Grandma’s house,” her mother cautioned. “Don’t dawdle along the way and please don’t talk to strangers! The woods are dangerous.”

“Don’t worry, mommy,” said Little Red Riding Hood, “I’ll be careful.”

But when Little Red Riding Hood noticed some lovely flowers in the woods, she forgot her promise to her mother. She picked a few, watched the butterflies flit about for awhile, listened to the frogs croaking and then picked a few more.

Little Red Riding Hood was enjoying the warm summer day so much, that she didn’t notice a dark shadow approaching out of the forest behind her…

Suddenly, the wolf appeared beside her.

“What are you doing out here, little girl?” the wolf asked in a voice as friendly as he could muster.

“I’m on my way to see my Grandma who lives through the forest, near the brook,” Little Red Riding Hood replied.

Then she realized how late she was and quickly excused herself, rushing down the path to her Grandma’s house.

The wolf, in the meantime, took a shortcut…

The wolf, a little out of breath from running, arrived at Grandma’s and knocked lightly at the door.

“Oh thank goodness dear! Come in, come in! I was worried sick that something had happened to you in the forest,” said Grandma thinking that the knock was her granddaughter.

The wolf let himself in. Poor Granny did not have time to say another word, before the wolf gobbled her up!

The wolf let out a satisfied burp, and then poked through Granny’s wardrobe to find a nightgown that he liked. He added a frilly sleeping cap, and for good measure, dabbed some of Granny’s perfume behind his pointy ears.

A few minutes later, Red Riding Hood knocked on the door. The wolf jumped into bed and pulled the covers over his nose. “Who is it?” he called in a cackly voice.

“It’s me, Little Red Riding Hood.”

“Oh how lovely! Do come in, my dear,” croaked the wolf.

When Little Red Riding Hood entered the little cottage, she could scarcely recognize her Grandmother.

“Grandmother! Your voice sounds so odd. Is something the matter?” she asked.

“Oh, I just have a touch of a cold,” squeaked the wolf adding a cough at the end to prove the point.

“But Grandmother! What big ears you have,” said Little Red Riding Hood as she edged closer to the bed.

“The better to hear you with, my dear,” replied the wolf.

“But Grandmother! What big eyes you have,” said Little Red Riding Hood.

“The better to see you with, my dear,” replied the wolf.

“But Grandmother! What big teeth you have,” said Little Red Riding Hood her voice quivering slightly.

“The better to eat you with, my dear,” roared the wolf and he leapt out of the bed and began to chase the little girl.

Almost too late, Little Red Riding Hood realized that the person in the bed was not her Grandmother, but a hungry wolf.

She ran across the room and through the door, shouting, “Help! Wolf!” as loudly as she could.

A woodsman who was chopping logs nearby heard her cry and ran towards the cottage as fast as he could.

He grabbed the wolf and made him spit out the poor Grandmother who was a bit frazzled by the whole experience, but still in one piece.“Oh Grandma, I was so scared!” sobbed Little Red Riding Hood, “I’ll never speak to strangers or dawdle in the forest again.”

“There, there, child. You’ve learned an important lesson. Thank goodness you shouted loud enough for this kind woodsman to hear you!”

The woodsman knocked out the wolf and carried him deep into the forest where he wouldn’t bother people any longer.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

x

Welcome Back!

Login to your account below

Retrieve your password

Please enter your username or email address to reset your password.