Vì Em Là Búp Bê Của Tôi

Diễn Đàn Kênh Truyện » Truyện cảm xúc Tuổi Teen » Truyện Teen Full » vị Em Là Búp Bê của tớ (Tác giả: Kẻ mang trái hãng apple màu đỏ)
Bạn sẽ xem: do em là búp bê của tôi

Bạn đang xem: Vì em là búp bê của tôi

*

tóm Tắt câu chữ truyện:Đồ trẻ em mồ côi!- lời nói mà nó luôn nghe khi bị bắt nạt từ phần đông đứa trẻ tự hào mình có phụ vương có chị em mà quên đi nỗi đau của những đứa trẻ thiếu thốn may mắn, bao gồm nó, phải gánh chịu.Tao hỏi thật nhé, mày gồm đi ăn cắp ăn trộm gì không hả? Nói nghe coi.- tiếng nói mỉa mai đến khó ngờ của một cô nhỏ nhắn mới gồm 9, 10 tuổi.Chắc chắn là có rồi, ko có gì được, trẻ mồ côi mà. Vật dụng vô giáo dục kiểu này mà không làm cho thế new lạ.- Giọng một cô bé xíu khác có vẻ như lớn tuổi độc nhất đám vang lên phía trên đầu nó. Vừa nói, cô bé nhỏ ấy bèn giựt bạo dạn tóc nó lên.Nhóc_Vy - trần Vy
Tài Khoản: 6980 điểm cấp cho 7 KTer VIP Đồng - Hội tác giả Có 5 Huy Chương - coi Hoạt Dộng

Chương 1: Búp bê của tớ -Đồ trẻ con mồ côi!- lời nói mà nó luôn nghe khi bị tóm gọn nạt từ phần lớn đứa con trẻ tự hào bản thân có thân phụ có bà mẹ mà gạt bỏ nỗi đau của những đứa trẻ thiếu hụt may mắn, có nó, phải gánh chịu.-Tao hỏi thật nhé, mày có đi đánh tráo ăn trộm gì không hả? Nói nghe coi.- tiếng nói mỉa mai đến nặng nề ngờ của một cô nhỏ nhắn mới bao gồm 9, 10 tuổi.-Chắc chắn là bao gồm rồi, không vấn đề gì được, trẻ mồ côi mà. Sản phẩm công nghệ vô giáo dục đào tạo kiểu đó mà không làm thế new lạ.- Giọng một cô bé bỏng khác có vẻ lớn tuổi duy nhất đám vang lên trên đầu nó. Vừa nói, cô nhỏ nhắn ấy bèn giựt khỏe mạnh tóc nó lên.Đau.Rất đau.Đau cho tới nỗi nó chỉ mong hét lên.Nhưng nó lặng lặng.-Sao? ko nói à? chũm là đúng rồi.- Một giọng khác lại vang lên.-Còn mẫu màu đôi mắt nó nữa đó, mọi bạn thấy không?- Cô nhỏ xíu còn lại trong nhóm tư người ăn hiếp nó nói cùng với giọng mỉa mai xứng đáng sợ.-Cái màu sắc mắt quái lạ đó á?-Đồ tạp chủng!Nó gặm răng chịu đựng đựng các chiếc đạp thô bạo, phần nhiều lời miệt thị, phần đa lời sỉ vả, các cái giật tóc đau thấu mình. Nó bất chợt thấy cạnh tranh hiểu. Làm thế nào những cô bé này lại có thể cư xử nỗ lực khi cả họ với nó cũng chỉ mới mười mấy tuổi đầu? Sao bọn họ lại không giống bố mẹ họ chút nào, khi mà bố mẹ họ luôn quan tâm, thương cảm với phần đa đứa trẻ bất hạnh như nó khi tới đây làm cho từ thiện mà họ thì...? Rồi nó bỗng dưng tự hỏi bạn dạng thân nó một thắc mắc mà nó biết mãi mãi không có câu trả lời: sao con người có thể dối trá, hoàn toàn có thể hai phương diện như vậy? gần như cô nhỏ bé này luôn luôn tỏ ra ngoan ngoãn thánh thiện trước mặt cha mẹ còn sau sườn lưng thì hoàn toàn trái ngược.Đột nhiên, nó thầm nghĩ rằng liệu chăng thế giới này vốn vậy, vốn cứ dơ bẩn bẩn, tràn đầy lừa lọc với dối trá?-Các tín đồ làm trò gì ở chỗ này vậy?- Một giọng nói ví dụ là của một đứa trẻ em nhưng nóng bức vang lên.Nó xuất xắc nhiên không chú ý lên . Cùng vì nó nghĩ chắc chắn ai đó đi ngang qua thôi, và rồi người này sẽ bỏ đi, sẽ mặc thây hoặc xấu đi người đó sẽ ủng hộ họ và thậm chí còn làm họ thì sao? Nó không muốn.Nhưng không có chuyện gì thậm tệ xẩy ra cả, ngược lại, số đông cô bé kia đã thôi đụng vào nó. Nó ngước lên nhìn tín đồ mới tới kia.Đó là một cậu nhỏ nhắn có vẻ rất đẹp lạnh lùng, thần thái cao cả toát ra kỳ lạ thường. Từ mái tóc màu black bóng tới nước domain authority trắng ngà cùng hai con mắt màu hổ phách (Amber) mát rượi đều mô tả rõ tư chất rộng người. Cậu bé xíu đó như lan ánh hào quang đãng của một vị vua khiến khó ai có niềm tin rằng đó chỉ là một cậu nhỏ xíu con.Cậu bé bỏng ấy chú ý thẳng vào nó, đúng ra là quan sát thẳng vào đôi mắt nó. Tức thì lập tức, nó cúi phương diện xuống. Vắt đấy, cậu ta đã nhận được ra loại màu mắt lạ đời của nó, có lẽ rằng cậu ta đã khinh bỉ nó lắm. Nó đang kịp thấy được sự quá bất ngờ trong hai con mắt của cậu.Nhưng không...-Biến tắt thở mắt tôi ngay.- Giọng nói lạnh lùng đó một lần nữa vang lên.Nó chú ý lên, không rõ từ dịp nào đa số cô nhỏ xíu kia sẽ chạy mất. Nơi những điểm thiếu minh bạch của cô nhi viện này chỉ từ có nó cùng cậu bé bỏng đã góp nó kia.Cậu bé bỏng tiến tới sát nó, ngồi xuống làm thế nào cho đôi mắt nó nằm trọn vẹn trong tầm đôi mắt cậu. Nhìn để ý vào đôi màu đá thạch anh tím. Nó mong mỏi lảng tránh ánh mắt đó nhưng không hiểu nhiều sao lại ko được, nó hoàn toàn bị hai con mắt đối diện làm đông cứng.Bỗng nhiên, cậu bé bỏng nhếch môi, tạo thành một nụ cười nửa miệng, nói:-Em đã là búp bê của tôi.- Nó không thể ai ngờ được lời nói đó.Và nó cũng không hề nhận ra đó đó là khoảng khắc mà lại cậu bé nhỏ đó, đó là anh, đang đưa cuộc đời nó theo một phía ngoặc khác.*Sáu năm sau...*Trong chiếc ngôi trường quý giá mà chỉ có những cậu ấm cô chiêu bắt đầu được vào vậy này chỉ bao gồm mình nó là lạc loài, chưa hẳn con của bất cứ tập đoàn nào cả. Nhưng tại sao nó vẫn được theo học? do nó là búp bê của anh- người thừa kế tập đoàn lớn dạn dĩ nằm trong đứng đầu 3 những tập đoàn lớn quyền lựa và phong lưu trên vậy giới. Phải, chỉ là 1 con búp bê.Thư viện trường bao gồm bề dày lịch sử dân tộc nhiều năm với vô vàn sách tương tự như một thiên mặt đường cho hồ hết kẻ bao gồm niềm đắm đuối tri thức. Tuy nhiên ít học viên nào vào trường lại như thế, nếu có tới đây thì đơn thuân cũng là tìm tứ liệu có tác dụng mấy bài bác tập về công ty vớ vẩn.Nằm ở góc trong cùng thư viện là một trong những không gian trọn vẹn yên tĩnh, có trà, bao gồm cảnh bên khung cửa sổ thơ mộng, hoàn toàn thích hợp cho việc thưởng thức sách. Bình thường khá ít bạn ở khu này mà lại giờ thì có nhiều cô đái thư. Bọn họ tới để ngắm nhìn và thưởng thức chàng trai bảnh bao nhất cùng cũng rất có thể coi là quyền lực tối cao nhất trong chiếc trường này, Kiên, người sở hữu nó, fan đang ngồi thuộc nó ở chiếc bàn sang trọng nhất.Liếc nhìn tách bóc trà đã dần dần nguội trên bàn trước mặt nó, anh nói:-Không uống à?-Em không thích.- Nó đáp.-Uống.- Một từ nhưng mà đủ để bắt nó phải cầm tách bóc trà lên và nhấp một ngụm.- Tốt.- Rồi anh lại thường xuyên đọc cuốn sách đang cố gắng trên tay.Nó vẫn nhấp thêm vài ngụm nữa, nó không muốn lại bị anh răn đe, nó cũng không thích bị anh phạt. Mà dù có phạt thì nó cũng ko được phép kháng cự lại, vày nó là búp bê, mãi là búp bê của anh mà thôi.

Nhóc_Vy - è cổ Vy
Tài Khoản: 6980 điểm cung cấp 7 KTer VIP Đồng - Hội tác giả Có 5 Huy Chương - xem Hoạt Dộng

Chương 2: Đừng cười như thế Nó mở đôi mắt tỉnh dậy sau một đêm kéo dãn mệt mỏi. Thứ đầu tiên đập vào đôi mắt nó là đèn chùm pha lê lớn lao treo trên xà nhà đang lửng lơ ngay bên trên đầu nó. Stress ngồi dậy, nó đưa mắt nhìn một lượt căn phòng phong cách lộng lẫy được trang trí theo phong thái phương Tây có không thiếu thốn tiện nghi như một thói quen. Nó không hiểu biết nổi, nó vẫn sống trong hộ gia đình này xuyên suốt sáu năm liền tuy vậy sao địa điểm này lạ lẫm với nó quá, ngột ngạt giống như một lồng kính vậy."Cạch"Cửa mở khiến cho nó đơ mình quay trở về xem đó là ai.-Ơ? Sao anh lại...- Nó ấm úp trong khi thấy anh.-Tôi giữ chìa khóa phòng cơ mà.- Anh đưa loại chìa phủ lên như chứng tỏ cho lời nói của mình.-Nhưng...có chuyện gì vậy ạ?- Nó nói.-Hôm nay tôi có vấn đề bận nên không tới trường được đề nghị em hãy cho trường 1 mình đi. Tôi đang nói cai quản gia Lâm sẵn sàng xe gửi đón em.-Vâng.- Nó gật đầu.- Em gọi rồi.Và anh đi mất, chỉ từ lại nó một mình trong phòng, cô độc, lạc lẽo nhưng mà thực ra, từ bỏ trước cho tới nay, nó đang vốn vậy rồi.*Hôm ni chỉ riêng 1 mình nó ngồi ở mẫu góc không còn xa lạ trong thư viện. Gồm vài người bàn tán với nhau, trường đoản cú hỏi sao nó lại một mình, trước giờ nào gồm thế. Thiệt ra, đó cũng chính là thắc mắc mà nó đang mong mỏi biết được giải thuật đáp. Trước đây, lúc anh nghĩ học thì đồng nghĩa tương quan nó cũng nghỉ học tập chứ chưa khi nào có chuyện nó đến lớp một bản thân cả. Nhưng hôm nay lại khác, cũng tức là công việc từ bây giờ anh yêu cầu làm vô cùng quan trọng, rất bí mật mà nó không bao giờ được biết hay cũng như là được phép biết.Nó thôi cân nhắc mà lại thả bản thân vào trái đất trong cuốn sách mang loại tựa đề "Chiến tranh với hòa bình".-An.- Nó giật mình khi nghe đến một giọng nói lạ lẫm gọi thương hiệu nó. Nó từ bỏ hoỉ vào ngôi trường này còn có ai dám hotline tên nó sao, gồm ai đó đủ gan góc như vậy à. Tại sao ư? Nó cũng ko rõ, chỉ biết là vì anh. Ngày trước bao gồm một đứa bạn va trúng nó trong lớp học, ngay ngày sau cậu ta bặt tăm và ko rõ tung tích; từ thời điểm cách đó nửa năm, một cô bạn dám ăn hiếp nó, chỉ trong một tuần, công ti cha cô ta phá sản với nợ nần ông xã chất. Chỉ nhị tấm gương điển hình đó thôi là quá đủ để không có ai dám lại gần nó chứ nói gì là kết bạn.- An.Nó con quay lại.Quả thật có fan gọi nó, một nam giới trai đẹp không hề kém gì anh với làn tóc màu phân tử dẻ, da trắng và đôi mắt đen láy lấp lánh như một bầu trời sao thu bé dại trong đó. Nó thấy anh ta quen thuộc quen cơ mà không nhớ rõ sẽ là ai cả.*Hắn bắt buộc nhầm được, rõ ràng đó là An, là cô nhỏ nhắn từng ở chung trại trẻ không cha mẹ với hắn ngày trước. Có thể giờ nó đã hơi không giống xưa nhưng hai con mắt màu tím cùng vẻ đẹp mắt như thiên tinh vào truyện cổ tích thì hắn bắt buộc nhầm được.Hắn tiến tới khu vực đó, ngồi đối lập với nó.-Anh là...ai vậy?- Nó hỏi.-Em không nhớ anh sao?
Nó rung lắc đầu.-Nhưng em thương hiệu An đúng không.Gật.-Em từng làm việc trại trẻ mồ côi Phong Linh phải không?
Nó ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu đồng ý xác nhận.-Lẽ như thế nào em không nhớ anh Bảo sao?
Nó căng mắt rồi mỉm cười.-Anh Bảo?
Hắn gật đầu, miệng cười toe toét.-Sao anh lại ngơi nghỉ đây?-Gia đình dìm nuôi anh cũng thuộc hàng giàu có nên anh sắp tới học, còn em?
Nụ cười lâu lắm rồi mới mở ra trên môi nó vụt tắt. Này lại trở về với tầm dáng im lìm hay ngày. Thấy vậy, hắn nói:-Không sao, chạm chán nhau là vui rồi. Dạo bước trước anh có gửi thư về cô nhi viện thì nghe viện trưởng nói em đi rồi.-Thi phảng phất em cũng về đó.Hắn và nó ngồi cười nghịch nói chuyện, ôn lại mọi kỉ niệm xưa cũ hồi bé dại với nhau vào sự ngạc nhiên của mọi người. Cả nhị đều không sở hữu và nhận ra, từ đằng xa, một ánh nhìn lạnh lùng nhưng chứa đầy căm thù đang găm thẳng vào họ.*-An.- Nó rùng mình khi nghe giọng nói đó.-Ơ...anh...- Nó ngạc nhiên, nó cứ ngỡ hôm nay anh không tới trường.-Còn trên đây là...- Anh quay sang nhìn hắn.-Tôi là Bảo, bạn của An.- Bảo nói cùng với vẻ thân mật và gần gũi dù ánh nhìn thì chẳng tất cả chút gì là như vậy cả.-Em cũng có bạn sao? Tôi ngạc nhiên đấy.- Anh mỉm cười sắc lạnh.- Tôi tất cả chút câu hỏi cần thích hợp với cô ấy, cậu không phiền chứ?-Không, cho dù sao cửa hàng chúng tôi cũng còn nhiều cơ hội mà.- Bảo cười đầy ngụ ý rồi xoay sang nó.- An...-Dạ?- Nó ngẩng phương diện lên.Ngay lập tức, Bảo hôn nhẹ lên trán nó. Chuyện này xẩy ra quá nhanh khiến không chỉ nó nhưng tất thảy đông đảo người chứng kiến đều yêu cầu sững sờ.-Tạm biệt.- Khi đi qua anh, hắn nói tiếp.- cùng hẹn gặp mặt lại.*Anh ngồi ngay ở kề bên nó, không gọi sách, hko6ng uống trà nhưng mà cũng ko nói gì. Thậm chí còn cả khi chuông reo vào lớp đang vang anh cũng mặc khiến nó cũng chẳng dám đi.Thứ viện trở bắt buộc vắng vẻ, chỉ còn có mấy bạn thủ thư ko kể quầy cùng hai ngừoi ngơi nghỉ trong góc.-Này.- Anh phá đổ vỡ không khí im lìm cho đáng hại đó.-Vâng.-Ai cho em cái quyền kia vậy?-Ơ...Anh sử dụng tay xoay khía cạnh nó hướng thẳng vào mặt anh, ổn định để nó tất yêu lảng tránh đi đâu khác. Anh cúi xuống giáp mặt nó, gằn giọng từng chữ:-Đừng lúc nào nở cái thú vui kiểu đó nữa, biết không?-Vâng...- Nó thấy sợ.Anh buông nó ra rồi nói:-Em sẽ bị phạt.Bị phạt?!

Tài Khoản: 6980 điểm cung cấp 7 KTer VIP Đồng - Hội tác giả Có 5 Huy Chương - coi Hoạt Dộng

Chương 3: Bị phạt chưa có ngày như thế nào nó ước ao tiếng chuông báo cho biết ra về chớ vang lên như vậy nhưng đâu riêng gì lúc nào ông trời cũng đáp ứng nhu cầu nguyện vọng của nhỏ người."Reng...reng..."Giờ về đang điểm.*Bên loại xe Limous màu black bóng thoáng là anh sẽ đứng chờ sẵn, nhì tai đút vào hai biu áo măng đánh dài. Trông anh đầy vẻ phong trần, lịch lãm nhưng không kém phần lịch sự trọng, ngạo nghễ. Thấy nó đi tới, anh vươn nhì tay ra, mắt tỏ ý ao ước nó tiến vào vòng đeo tay anh. Ban đầu nó ngập kết thúc nhưng rồi lại thấy góc nhìn anh bắt đầu nheo lại thì tức thì lập tức, nó xả thân vòng tay anh.Anh ôm lấy nó.Thoạt nhìn người ta vẫn nghĩ sẽ là hành động chăm sóc đầy yêu thương thương và lãng mạn tuy thế chẳng ai ngờ được nó hiện nay đang bị đôi tay rắn dĩ nhiên kia siết chặt lấy tới nỗi nó có cảm xúc như anh đang ao ước giết chết nó vậy.Anh rỉ tai từng lời ngay mặt tai nó:-Chuẩn bị niềm tin đi. Căn nhà đó chờ em đây.- Nó nghe thấy bố chữ" ngôi nhà đó" là toàn thân trở bắt buộc run rẩy. Cảm nhận rõ điều đó, đôi môi anh tạo cho một nụ cười hoàn hảo.*Vừa về tới nhà, anh đang bế thốc nó thoát ra khỏi xe, chuyển nó lên phòng rồi quẳng nó xuống giường. Lúc bước thoát khỏi phòng, anh không quên dặn nàng hầu gái:-Thay đồ mang lại cô ấy.-Vâng.- cô hầu gái cúi đầu.Anh ngoái lại chú ý nó trước khi tạm dừng hoạt động thì chỉ thấy nó ngồi bó chân trên giường, body toàn thân run rẩy vào nỗi sợ. Bất giác, trong mắt ánh lóe lên tia chú ý kì lạ, thông báo cho điều béo khiếp đối với tinh thần nó.*Mặc lên mình cỗ váy bằng sa tanh black mỏng, nó bị anh lôi tới một căn phòng nằm sâu ở hành lang tầng 5.-Đi mau nào.-...- Nó không dám nói gì cả, điều này chỉ càng khiến anh cảm giác thích thú?!Dừng trước cánh cửa bằng gỗ chạm khác họa tiết ngoằn ngoèo, ổ khóa bằng sắt kẽm kim loại chắc chắn.-Em...- khía cạnh nó tái nhợt.-Sao?- Ánh đôi mắt anh khiến nó yên ổn bặt.Anh rút vào tay ra tua dây thừng, trói nhị tay nó lại. Dây thừng lẫn bàn tay anh siết chặt làm cho cổ tay nó nhức thốn lên, nó rên khẽ.Anh cần sử dụng một loại chìa khóa gồm hình bé rắn nhe nanh nhìn phát sợ mở cửa nhà ra.*Bên trong là một trong những căn phòng trọn vẹn tối om, chỉ tất cả chút ánh nắng từ hiên chạy dài chiếu vào giúp nó nhìn thấy cái ghế làm việc màu nâu khu đất trong phòng, sót lại thì bao gồm gì hay là không thì nó do dự bởi lẽ trừ mọi lúc bị phân phát trong phòng này, nó chưa bao giờ lui tới, hay đúng ra là không đủ can đảm lui tới.-Vào đi.- Giọng anh lạnh lẽo tanh.-Em xin lỗi, em biết lỗi rồi buộc phải làm ơn, xin anh...- Nó van nài, song mắt lung linh chỉ chực khóc.Anh không thích thế, anh ko thích quan sát nó khóc, càng không ưa thích nó chỉ do nỗi sợ mà lại nhận bừa lỗi trong những lúc nó chẳng thành tâm chút nào. Anh tăng cường nó vào phòng, để nó nằm ở lên dòng sofa.-Khoan đã, anh à...- Nó hét lên khi cửa nhà dần đóng lại."Cạch"Tất cả chỉ với một color đen.Nó bước đầu sợ.Nó rất sợ trơn tối, cùng với nó, bòng buổi tối đáng sợ hơn phần đông thứ cực shock nào bên trên đời này. Điều này có lẽ vì quá khứ của chính nó trước lúc đến cô nhi viện.Và anh biết điều đó, biết cực kỳ rõ.Đó chính là lý do căn phòng về tối om này còn có mặt.Nó bước đầu khóc, giờ khóc ngày một lớn hơn, nỗi sợ ngày càng gặm nhấm nó.Nỗi đau niềm tin này còn phệ hơn bất cứ nỗi nhức thể xác vị đòn roi nào tạo ra.Thật khủng khiếp.Tâm trí nó vùng vằng, thúc giục nó thoát khỏi cái chốn quyết liệt này.Nhìn quanh quất căn phòng, duy nhất màu đen, nó muốn có chút tia sáng sủa nào đó lóe lên, cho nó chút hi vọng rằng nó có thể thoát ra dẫu vậy không. Chỉ gồm bóng tối bao phủ lên vớ cả.Nó trọn vẹn bất lực.*Nó tìm mẫm mãi new tới được nơi cánh cửa. Dùng hết lực có thể từ nhị bàn tay bị trói chặt, nó đập mạnh vào cửa.-Kiên, làm ơn đến em ra đi.- Nó hét lớn, tiếng hét vang vọng mọi phòng rồi dội thẳng vào nó.- làm cho ơn đi...Nó đập càng cơ hội càng dũng mạnh hơn. Nó không xong khóc lóc thảm thiết:-Anh à, em xin anh, có tác dụng ơn thả em ra. Anh biết rõ em hại bóng tối cơ mà, làm ơn...- Nó khóc òa lên.- Em biết lỗi rồi, em biết em sai rồi, làm cho ơn...Nó gục khía cạnh xuống sàn bên lạnh lẽo, miệng còn lẩm bẩm:-Làm ơn...*Anh đứng kế bên cửa, nghe rõ tiếng rên rỉ mặt trong. Anh nhìn chiếc đồng hồ đeo tay Platinum World Time (4.026.524 USD).Đã 9h50.Ba giờ trôi qua từ khi nó bị phạt trong căn hộ đó.-Haizz...- Anh thở dài, rút vào túi ra chiếc chìa khóa phòng, đút vào ổ khóa rồi mở cửa.*Chút ánh nắng le lói khiến cho nó ngước lên nhìn. Cố kỉnh ngồi dậy một phương pháp khó khăn, nó vẫn ngước lên chú ý anh với hai con mắt mọng nước.-Trả lời câu hỏi của tôi.Nó gật đầu.-Em là gì?-Búp bê.-Chủ của em là ai?-Là anh.-Ai mang lại em dòng quyền cho tới gần bất kỳ ai khác bên ngoài vậy hả?-Em đã sai, em đang sai..-Em biết lỗi của em chưa?-Em biết rồi.- Nó gật đầu, hai con mắt chứa đầy nỗi lo lắng tột cùng.-Là em sai, em không lúc nào dám như vậy nữa.-Tốt.- Anh mỉm cười, niềm vui của một thương hiệu độc tài thiệt sự.- Em biết hiện nay phải cầm cố nào chứ?- Nó đồng ý một giải pháp chậm chạp.Anh nhẹ nhàng nâng cằm nó lên, cúi sát xuống khuôn mặt nó.*Một nụ hôn.Môi anh mơn dịu trên môi nó nhưng mà không chút nhẹ dàng, ngược lại, anh cắm nhẹ môi nó như xâm chiếm.Trái tim nó đập loạn nhịp, luôn là thế mỗi khi anh hôn nó. Nó cảm thấy choáng ngợp, nghẹt thở và rồi nó lịm dần dần đi, để cho khung hình mình lọt thỏm trong vòng tay anh một phương pháp vô thức.*Anh bế nó một giải pháp nâng niu, êm ả như quý ông hoàng tử bạch mã bế nàng tiểu thư xinh đẹp. Chỉ tất cả điều anh không bế nó về cái lồng kính của riêng nó nhưng là...phòng của anh.

Fic: Một Phút Đánh Đổi Một Đời
Author: B"Jeon Jungkook tôi hy vọng em hiểu được tôi không chỉ có cho em tự


*
Quỷ sự vô tận - Mộc Hề Nương" />

<ĐM> Quỷ sự vô tận - Mộc Hề Nương

399121 33656 lywsyx_wx • Full

Tác giả: Mộc Hề Nương
Tình trạng: 47 chương + 3 phiên ngoại Thể loại: Đam mỹ, linh dị thần quái,


*
Búp Bê Vải" />

Búp Bê vải vóc

46685 4349 Kh

Xem thêm: Cách Tạo Dáng Chụp Ảnh Với Cầu Thang Đẹp Chất Ngầu Cho Nam, Nữ

Myinh • Writing

Couple chính: Mbappe đứng đầu × Neymar bot
Warning: OOCAuthor say đắm ngược, ngược, ngược nữa, ngược mãi ...cân kể trước khi


*
" />

KẺ ĐIÊN VÀ BÚP BÊ CỦA HẮN

5726 682 Hi
Am
Gomi • Writing

Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, đô thị, hiện đại, tình cảm, gương tan vỡ lại lành.⚠ giữ ý:- Tính cách


*
cứu vớt vớt vai ác cơ (xuyên nhanh)" />

cứu vãn vớt vai ác tê (xuyên nhanh)

137999 16272 Yukihoshi77 • Full

Tên gốc: Chửng cứu na cá bội nghịch phái
Tác giả: Chỉ Tiêm Phồn Hoa
Tình trạng bạn dạng gốc: Đã hoàn (155 chương)Tình


*

(Xuyên nhanh) Kẻ tội trang bị

45900 5389 Lng
Gia
Ct7 • Writing

Mạc Thanh Thành là 1 trong (?) của cục quản lí thời không. Y sẽ xuyên vào các vi diện khác


*

NOMIN • Màu rượu cồn

294263 32649 tomyalllove • Full

Lý Đế Nỗ, trí hợp lý là di truyền từ ba, tính giải pháp kiên nghị quyết đoán là thừa hưởng


*
bởi vì em là búp bê của tôi" />

Yeon ver> bởi vì em là búp bê của mình

30189 1551 __jocelynn__ • Full

Tuổi thơ nó gắn sát với tía từ: con trẻ mồ côi.Năm lên 10, tía từ kia bị xóa khỏi và


*
DẤU CẮN | KHÚC TIỂU KHÚC" />

DẤU CẮN | KHÚC TIỂU KHÚC

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

x

Welcome Back!

Login to your account below

Retrieve your password

Please enter your username or email address to reset your password.