Khổng Tước Đông Nam Phi - Bài Thơ: Tiêu Trọng Khanh Thê

<Đoản - Cổ đại> Khổng tước đoạt đông phái mạnh phi

Short Story

"Khổng tước đoạt đông nam giới bay
Năm dặm lại bồi hồi."


#Đoản

Đ&#x
E2;y l&#x
E0; đoản cũ m&#x
EC;nh từng có đi dự thi minigame, nay chỉnh sửa tẩy trắng cho nam ch&#x
ED;nh t&#x
ED; rồi up lại. Đoản chỉ c&#x
F3; một phần duy nhất, khỏi sợ lọt hố nh&#x
E9;. :)))

.....

Bạn đang xem: Khổng tước đông nam phi

KHỔNG TƯỚC Đ&#x
D4;NG phái mạnh PHI

"Khổng tước đ&#x
F4;ng phái nam bay,

Năm dặm lại bồi hồi." <1>

..........

Đ&#x
EA;m ấy l&#x
E0; một đ&#x
EA;m chớm đ&#x
F4;ng lạnh gi&#x
E1;, trời vừa đổ trận tuyết đầu ti&#x
EA;n trong năm, ta đang ngồi b&#x
EA;n cửa sổ may &#x
E1;o cho&#x
E0;ng mang lại phu qu&#x
E2;n, th&#x
EC; B&#x
ED;ch Đ&#x
E0;o chạy v&#x
E0;o, n&#x
F3;i:

"Bẩm phu nh&#x
E2;n, l&#x
E3;o gia đ&#x
E3; trở về."

Ta mừng rỡ, đặt vội chiếc &#x
E1;o cho&#x
E0;ng đang may dở quý phái một b&#x
EA;n, đứng dậy bảo:

"Mau mau h&#x
E2;m n&#x
F3;ng thức ăn, phu qu&#x
E2;n hẳn l&#x
E0; đ&#x
F3;i rồi."

B&#x
ED;ch Đ&#x
E0;o "dạ" một tiếng, lại n&#x
F3;i:

"Bẩm phu nh&#x
E2;n, c&#x
F2;n một việc, l&#x
E3;o gia vừa có về một c&#x
F4; nương, bảo l&#x
E0; di nương mới tới, muốn phu nh&#x
E2;n an b&#x
E0;i cho n&#x
E0;ng ấy."

Ta đang vui mừng ra cửa đ&#x
F3;n phu qu&#x
E2;n, nghe vậy, bước ch&#x
E2;n bỗng dừng lại. Một l&#x
FA;c sau, ta mỉm cười, bảo:

"Ph&#x
ED;a T&#x
E2;y c&#x
F2;n một viện trống, ngươi mang đến người qu&#x
E9;t dọn lại, sắp xếp cho muội muội ở đ&#x
F3; đi."

L&#x
FA;c ta bước ra ngo&#x
E0;i, từ xa đ&#x
E3; thấy b&#x
F3;ng phu qu&#x
E2;n. Ta gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ trong l&#x
F2;ng, cố gắng cười thật tươi, rảo bước thật cấp tốc đến b&#x
EA;n ch&#x
E0;ng.

Khi ta đến gần hơn, cũng l&#x
E0; l&#x
FA;c ta tr&#x
F4;ng thấy một b&#x
F3;ng người mảnh mai kh&#x
E1;c đang n&#x
E9;p b&#x
EA;n cạnh phu qu&#x
E2;n. Bất chợt, phu qu&#x
E2;n cởi &#x
E1;o cho&#x
E0;ng tr&#x
EA;n vai xuống, kho&#x
E1;c l&#x
EA;n vai n&#x
E0;ng ấy, chẳng nghe r&#x
F5; được ch&#x
E0;ng n&#x
F3;i g&#x
EC;, chỉ thấy cử chỉ v&#x
F4; c&#x
F9;ng dịu d&#x
E0;ng.

Ta đưa mắt nh&#x
EC;n chiếc &#x
E1;o cho&#x
E0;ng kia, nhận ra đ&#x
F3; l&#x
E0; chiếc &#x
E1;o ta thức mấy đ&#x
EA;m liền may mang đến ch&#x
E0;ng trước lúc l&#x
EA;n đường đến phương phái nam thị s&#x
E1;t đ&#x
EA; điều. Nơi ngực tr&#x
E1;i bất gi&#x
E1;c thấy nh&#x
F3;i nh&#x
F3;i, ta vẫn cố gắng nở nụ cười hợp lễ nghĩa, khom người n&#x
F3;i:

"Phu qu&#x
E2;n, mừng ch&#x
E0;ng trở về."

Phu qu&#x
E2;n bấy giờ mới nh&#x
EC;n thấy ta, cũng gật đầu cười, nhẹ vỗ vỗ vai ta, n&#x
F3;i:

"Mấy th&#x
E1;ng nay vất vả đến nương tử."

Ta lắc lắc đầu, đ&#x
E1;p:

"Đ&#x
F3; l&#x
E0; bổn phận của thiếp."

Chẳng hiểu v&#x
EC; sao, thời khắc n&#x
E0;y, ta chỉ biết n&#x
F3;i ra những lời s&#x
E1;o rỗng như thế.

Qua lại v&#x
E0;i c&#x
E2;u kh&#x
E1;ch s&#x
E1;o, ch&#x
FA;ng ta cũng v&#x
E0;o đến đại sảnh. L&#x
FA;c n&#x
E0;y, phu qu&#x
E2;n mới chỉ sang người b&#x
EA;n cạnh, bảo:

"Đ&#x
E2;y l&#x
E0; Hinh nhi, từ nay n&#x
E0;ng ấy sẽ ở lại vào phủ, phu nh&#x
E2;n h&#x
E3;y thu xếp mang đến n&#x
E0;ng ấy thật tốt."

Bấy giờ, ta mới nh&#x
EC;n kỹ c&#x
F4; nương trước mặt. Chỉ thấy n&#x
E0;ng ấy trạc tuổi cập k&#x
EA;, xu&#x
E2;n sắc mơn mởn, dung mạo ng&#x
E2;y thơ thanh t&#x
FA;.

Mấy năm nay, ta đ&#x
E3; kh&#x
F4;ng &#x
ED;t lần tr&#x
F4;ng thấy c&#x
E1;c vị mệnh phụ phu nh&#x
E2;n ở những phủ kh&#x
E1;c ráng trượng phu nạp thiếp. Chẳng r&#x
F5; l&#x
FA;c ấy trong l&#x
F2;ng họ cảm thấy thế n&#x
E0;o, chỉ thấy mặt ai cũng tươi cười vui vẻ, tỏ ra đoan trang hiền hậu.

Lại n&#x
F3;i, ta cũng coi l&#x
E0; kẻ may mắn khiến c&#x
E1;c vị phu nh&#x
E2;n trong khiếp th&#x
E0;nh ganh tị. Bởi v&#x
EC;, phu qu&#x
E2;n của ta tuổi trẻ t&#x
E0;i cao, nhị mươi cha tuổi đỗ Giải Nguy&#x
EA;n, nhì mươi tư tuổi đỗ Hội Nguy&#x
EA;n, nhị mươi lăm tuổi đỗ Trạng Nguy&#x
EA;n, ba mươi tuổi đ&#x
E3; l&#x
E0; H&#x
EC;nh bộ Thượng thư ch&#x
ED;nh nhị phẩm. Nghe n&#x
F3;i, Ho&#x
E0;ng thượng đang c&#x
F3; &#x
FD; chờ l&#x
E3;o Thừa tướng c&#x
E1;o l&#x
E3;o hồi hương, sẽ đưa phu qu&#x
E2;n của ta v&#x
E0;o ghế tướng gia.

Phu qu&#x
E2;n quan lại cao lộc hậu, tiền đồ v&#x
F4; lượng, lẽ ra hậu viện phải oanh yến trăm vẻ. Nhưng m&#x
E0;, phu qu&#x
E2;n lại l&#x
E0; người trọng t&#x
EC;nh nghĩa. Ta l&#x
E0; th&#x
EA; tử t&#x
E0;o khang của ch&#x
E0;ng, phu th&#x
EA; b&#x
EA;n nhau từ thuở h&#x
E0;n vi, thế n&#x
EA;n, mang đến d&#x
F9; đại phu n&#x
F3;i rằng thể chất của ta yếu ớt, kh&#x
F3; m&#x
E0; ho&#x
E0;i thai, ch&#x
E0;ng vẫn kh&#x
F4;ng cưới th&#x
EA;m tỳ thiếp.

Đ&#x
E3; c&#x
F3; v&#x
E0;i lần, ta nghe thấy người ngo&#x
E0;i gi&#x
E8;m pha phu qu&#x
E2;n tuyệt hậu, mới ướm lời b&#x
E0;n với phu qu&#x
E2;n chuyện nạp thiếp, nhưng đều bị ch&#x
E0;ng gạt đi. L&#x
FA;c ấy, ta cứ ngỡ rằng m&#x
EC;nh rất rộng lượng. Thế nhưng, đến giờ khắc n&#x
E0;y mới hay, th&#x
EC; ra ta kh&#x
F4;ng cao thượng đến vậy.

C&#x
F3; lẽ l&#x
E0; bởi vì ta xuất th&#x
E2;n từ cửa nhỏ nh&#x
E0; ngh&#x
E8;o, d&#x
F9; cố gắng đến đ&#x
E2;u cũng kh&#x
F4;ng thể học được kh&#x
ED; độ của danh m&#x
F4;n khu&#x
EA; t&#x
FA;, kh&#x
F4;ng thể giống như c&#x
E1;c mệnh phu phu nh&#x
E2;n kh&#x
E1;c trong ghê th&#x
E0;nh n&#x
E0;y, b&#x
EC;nh thản chũm phu qu&#x
E2;n nạp thiếp.

Ta c&#x
FA;i đầu, khẽ đ&#x
E1;p:

"Ch&#x
FA;c mừng phu qu&#x
E2;n. Thiếp sẽ an b&#x
E0;i đến muội muội thật tốt."

Phu qu&#x
E2;n gật gật đầu, n&#x
F3;i:

"Nương tử cũng đ&#x
E3; vất vả, h&#x
E3;y quay về nghỉ ngơi đi."

Ta ngẩng đầu, đưa tay muốn nắm lấy tay ch&#x
E0;ng, hỏi:

"Phu qu&#x
E2;n kh&#x
F4;ng đến Khổng Tước viện d&#x
F9;ng bữa sao?"

Phu qu&#x
E2;n lắc đầu, n&#x
F3;i:

"Đ&#x
EA;m nay vi phu ở chỗ của Hinh nhi, nương tử kh&#x
F4;ng cần chờ, cứ d&#x
F9;ng cơm trước đi."

Ta &#x
E2;m thầm r&#x
FA;t lại b&#x
E0;n tay đ&#x
E3; đưa ra được một nửa, cười đ&#x
E1;p:

"Vậy... Phu qu&#x
E2;n nhớ ngủ sớm một ch&#x
FA;t, đừng thức đọc s&#x
E1;ch khuya qu&#x
E1;, tối nay trời lạnh, ch&#x
E0;ng nhớ căn dặn A Bảo đốt th&#x
EA;m than... Thiếp... Xin lui."

Ch&#x
E0;ng bật cười, nhẹ vuốt t&#x
F3;c ta, sau đ&#x
F3; c&#x
FA;i xuống, khẽ thật khẽ đặt l&#x
EA;n tr&#x
E1;n ta một nụ h&#x
F4;n, th&#x
EC; thầm n&#x
F3;i:

"N&#x
E0;ng đ&#x
F3;, l&#x
FA;c n&#x
E0;o cũng lo nghĩ nhiều như vậy."

C&#x
F3; một tho&#x
E1;ng, ta chợt ảo tưởng rằng, ch&#x
FA;ng ta lại trở về những ng&#x
E0;y th&#x
E1;ng trước kia, ch&#x
E0;ng c&#x
F2;n chưa đỗ đạt l&#x
E0;m quan, ta cũng kh&#x
F4;ng phải mệnh phụ phu nh&#x
E2;n.

Nhưng m&#x
E0;, tất cả đều chỉ l&#x
E0; ảo tưởng.

Thiếu nữ xinh đẹp đứng ở b&#x
EA;n cạnh chợt đỏ bừng mặt, khiến ta nhớ ra m&#x
EC;nh đang ở thực tại.

Ta vội đẩy phu qu&#x
E2;n ra.

Phu qu&#x
E2;n khẽ cười, bảo:"Đ&#x
E3; l&#x
E0; l&#x
E3;o phu th&#x
EA; rồi, nương tử c&#x
F2;n ngại ng&#x
F9;ng g&#x
EC; chứ?"

Ta kh&#x
F4;ng đ&#x
E1;p, vội con quay lưng bỏ chạy đi, đằng sau c&#x
F2;n vọng lại tiếng cười của phu qu&#x
E2;n.

Ta một m&#x
EC;nh tảo bước về Khổng Tước viện, B&#x
ED;ch Đ&#x
E0;o chạy ra đ&#x
F3;n, gớm ngạc hỏi:

"Phu nh&#x
E2;n, sao mặt của người..."

Ta đưa tay sờ, thấy tr&#x
EA;n g&#x
F2; m&#x
E1; ướt đẫm, lẩm bẩm n&#x
F3;i:

"Chắc l&#x
E0; tuyết đọng lại rã ra đấy th&#x
F4;i..."

.........

Đ&#x
EA;m h&#x
F4;m ấy, ta lại mất ngủ.

Ngẫm ra cũng thấy buồn cười, trước kia phu qu&#x
E2;n đi xa, ta kh&#x
F4;ng ngủ được v&#x
EC; nhớ. B&#x
E2;y giờ, ch&#x
E0;ng về rồi, ta lại vẫn kh&#x
F4;ng ngủ được.

V&#x
EC; cớ g&#x
EC;?

Ta cũng kh&#x
F4;ng biết, chỉ đơn giản l&#x
E0; nằm tr&#x
EA;n giường kh&#x
F4;ng t&#x
E0;i n&#x
E0;o chợp mắt, ta b&#x
E8;n ngồi dậy, chong đ&#x
E8;n may cho dứt c&#x
E1;i &#x
E1;o cho&#x
E0;ng kia. Từng mũi kim thong thả nhịp nh&#x
E0;ng l&#x
EA;n xuống, ta cứ may may v&#x
E1; v&#x
E1;, mang lại đến lúc gục xuống b&#x
E0;n ngủ thiếp đi l&#x
FA;c n&#x
E0;o chẳng hay.

Trong giấc mộng, ta lại mơ thấy những chuyện đ&#x
E3; từ rất l&#x
E2;u trước. L&#x
E2;u đến độ, cứ ngỡ như đ&#x
E3; c&#x
E1;ch một đời.

Thuở ấy, phu qu&#x
E2;n vẫn c&#x
F2;n l&#x
E0; thư sinh ngh&#x
E8;o.

Thuở ấy, ta chỉ l&#x
E0; một th&#x
F4;n phụ th&#x
F4; kệch vụng về, xung quanh năm chỉ quen thuộc đong đo củi gạo mắm muối, cặm cụi dệt vải th&#x
EA;u th&#x
F9;a sở hữu đi đổi ch&#x
FA;t tiền, n&#x
E0;o biết tởm th&#x
E0;nh l&#x
E0; g&#x
EC;.

Ta c&#x
F9;ng phu qu&#x
E2;n vốn l&#x
E0; biểu huynh muội, từ nhỏ thanh mai tr&#x
FA;c m&#x
E3;. Sau n&#x
E0;y lớn l&#x
EA;n, theo lệnh của phụ mẫu, nhờ lời của mối mai, ta gả mang lại ch&#x
E0;ng.

L&#x
FA;c đ&#x
F3;, nh&#x
E0; của ch&#x
FA;ng ta rất ngh&#x
E8;o. Phu qu&#x
E2;n lại c&#x
F3; t&#x
E0;i học, c&#x
F3; ch&#x
ED; lớn, ch&#x
E0;ng muốn thâm nhập khoa cử, muốn đỗ đạt c&#x
F4;ng danh. Ta chẳng c&#x
F3; l&#x
FD; tưởng g&#x
EC; cả, c&#x
F3; điều mẫu th&#x
E2;n đ&#x
E3; dạy, lấy g&#x
E0; theo g&#x
E0;, xuất gi&#x
E1; t&#x
F2;ng phu, phu qu&#x
E2;n ch&#x
ED;nh l&#x
E0; trời của ta, ước muốn của ch&#x
E0;ng cũng l&#x
E0; ước muốn của ta. V&#x
EC; muốn ch&#x
E0;ng chuy&#x
EA;n t&#x
E2;m học h&#x
E0;nh, ta khuy&#x
EA;n ch&#x
E0;ng dừng c&#x
F4;ng việc ch&#x
E9;p s&#x
E1;ch mưu sinh. Ta n&#x
F3;i:

"Một m&#x
EC;nh thiếp dệt vải th&#x
EA;u th&#x
F9;a vẫn đủ sống, ch&#x
E0;ng kh&#x
F4;ng cần lo lắng, cứ y&#x
EA;n t&#x
E2;m học l&#x
E0; được."

Nhưng phu qu&#x
E2;n kh&#x
F4;ng đ&#x
E0;nh l&#x
F2;ng để một m&#x
EC;nh ta tảo tần. C&#x
F3; đ&#x
F4;i khi, ch&#x
E0;ng vẫn trộm nhận ch&#x
E9;p s&#x
E1;ch mang đến người ta, d&#x
E0;nh dụm để tải văn ph&#x
F2;ng tứ bảo, kh&#x
F4;ng muốn d&#x
F9;ng đến tiền của ta.

Những ng&#x
E0;y th&#x
E1;ng đ&#x
F3; thật sự rất vất vả. C&#x
F3; l&#x
FA;c, trong nh&#x
E0; hết nhẵn gạo, ta phải đi đ&#x
E0;o khoai về nấu l&#x
EA;n m&#x
E0; ăn đến đỡ đ&#x
F3;i. Thế nhưng, b&#x
E2;y giờ nghĩ lại, đ&#x
F3; lại l&#x
E0; qu&#x
E3;ng thời gian đẹp đẽ nhất của ta. Ch&#x
ED; &#x
ED;t, l&#x
FA;c đ&#x
F3;, chỉ c&#x
F3; ch&#x
E0;ng v&#x
E0; ta, trong mắt ch&#x
FA;ng ta chỉ c&#x
F3; đối phương.

Sau n&#x
E0;y, phu qu&#x
E2;n thi đỗ Trạng Nguy&#x
EA;n, l&#x
EA;n gớm l&#x
E0;m quan. Ch&#x
E0;ng đ&#x
E3; trở th&#x
E0;nh mệnh quan lại triều đ&#x
EC;nh, l&#x
E0; quan lại đại l&#x
E3;o gia, kh&#x
F4;ng c&#x
F2;n l&#x
E0; thư sinh ngh&#x
E8;o nữa. M&#x
E0; ta, vẫn c&#x
F2;n l&#x
E0; th&#x
F4;n phụ chốn hương d&#x
E3;, vừa th&#x
F4; kệch lại vụng về.

Từ đ&#x
F3;, giữa ch&#x
FA;ng ta liền c&#x
E1;ch xa vạn trượng, r&#x
F5; r&#x
E0;ng kề cận b&#x
EA;n nhau, lại tựa như c&#x
E1;ch ch&#x
E2;n trời g&#x
F3;c bể, kh&#x
F4;ng thể với tới.

Ta c&#x
F2;n nhớ, lần đầu ch&#x
E0;ng với ta đi tham dự buổi yến tiệc c&#x
F9;ng với phu nh&#x
E2;n của c&#x
E1;c đại quan kh&#x
E1;c. Bọn họ ai ai cũng đều xuất th&#x
E2;n danh m&#x
F4;n, l&#x
E0; t&#x
E0;i nữ thi thư đầy m&#x
EC;nh, ta lạc l&#x
F5;ng giữa yến tiệc, chẳng nghe hiểu g&#x
EC;, cũng kh&#x
F4;ng biết phải đối đ&#x
E1;p ra sao. Sau đ&#x
F3;, phu qu&#x
E2;n kh&#x
F4;ng bao giờ với ta theo trong những dịp như thế nữa.

Ta biết, ta l&#x
E0;m ch&#x
E0;ng mất thể diện. Ta lu&#x
F4;n cảm thấy c&#x
F3; lỗi với ch&#x
E0;ng, mang lại n&#x
EA;n ta cố gắng học, cố gắng để trở th&#x
E0;nh một mệnh phụ phu nh&#x
E2;n chuẩn mực.

Nhưng m&#x
E0;, mang đến d&#x
F9; c&#x
F3; học bao l&#x
E2;u, ta cũng kh&#x
F4;ng học được c&#x
E1;ch b&#x
EC;nh thản đối diện với hậu viện oanh yến của phu qu&#x
E2;n.

Ta nhớ, ng&#x
E0;y ta l&#x
EA;n gớm th&#x
E0;nh, mẫu th&#x
E2;n từng k&#x
E9;o tay ta, căn dặn:

"Dục đưa ra b&#x
E2;y giờ đ&#x
E3; l&#x
E0; quan liêu l&#x
E3;o gia, sau n&#x
E0;y hậu viện tất sẽ đ&#x
F4;ng đ&#x
FA;c, con cũng đừng &#x
ED;ch kỷ hẹp h&#x
F2;i, phải c&#x
F3; kh&#x
ED; độ của mệnh phụ phu nh&#x
E2;n, khoan thứ độ lượng với di nương trong phủ, gắng phu qu&#x
E2;n qu&#x
E1;n xuyến hậu viện, c&#x
F3; biết kh&#x
F4;ng?"

L&#x
FA;c đ&#x
F3;, ta c&#x
F2;n trẻ tuổi, kh&#x
F4;ng học được khoan dung. Mang lại đến tận b&#x
E2;y giờ, vẫn kh&#x
F4;ng học được độ lượng.

Ta biết phái nam nh&#x
E2;n năm th&#x
EA; bảy thiếp l&#x
E0; chuyện b&#x
EC;nh thường, nhưng nh&#x
EC;n hậu viện c&#x
F3; th&#x
EA;m người mới, ta vẫn kh&#x
F4;ng thể n&#x
E0;o xem nhẹ như kh&#x
F4;ng, thật l&#x
F2;ng mừng mang lại phu qu&#x
E2;n.

Phu qu&#x
E2;n từng n&#x
F3;i với ta:

"Bất kể thế n&#x
E0;o, n&#x
E0;ng vẫn l&#x
E0; th&#x
EA; tử duy nhất của vi phu, kh&#x
F4;ng ai c&#x
F3; thể nạm thế được địa vị của n&#x
E0;ng."

Quả thực, mười mấy năm qua, ch&#x
E0;ng vẫn rất mực tốt với ta, vẫn lu&#x
F4;n cư xử &#x
E2;n cần dịu d&#x
E0;ng với ta. Ta gả đến ch&#x
E0;ng bao năm, vẫn kh&#x
F4;ng sinh được mụn nhỏ n&#x
E0;o, ấy l&#x
E0; tội lớn nhất vào "thất xuất", d&#x
F9; cho c&#x
F3; bị bỏ cũng kh&#x
F4;ng thể o&#x
E1;n tr&#x
E1;ch. Nhưng ch&#x
E0;ng chưa bao giờ tr&#x
E1;ch tội ta, vẫn t&#x
F4;n trọng ta, mu&#x
F4;n phần y&#x
EA;u thương đậy chở.

Thậm ch&#x
ED;, c&#x
F3; l&#x
FA;c, ta hi vọng phu qu&#x
E2;n đừng tốt với ta như vậy. Th&#x
EC; c&#x
F3; lẽ, ta đ&#x
E3; c&#x
F3; thể nguội l&#x
F2;ng, lạnh nhạt nh&#x
EC;n ch&#x
E0;ng &#x
E2;n &#x
E1;i c&#x
F9;ng người kh&#x
E1;c.

Đ&#x
E1;ng tiếc, sự dịu d&#x
E0;ng của ch&#x
E0;ng, lại biến th&#x
E0;nh xiềng x&#x
ED;ch của ta.

.........

Ta gục l&#x
EA;n chiếc &#x
E1;o cho&#x
E0;ng đang may dở ngủ qu&#x
EA;n một đ&#x
EA;m, s&#x
E1;ng dậy đ&#x
E3; thấy chiếc &#x
E1;o ướt đẫm một mảng.

B&#x
ED;ch Đ&#x
E0;o bước v&#x
E0;o, cố ta rửa mặt chải đầu.

Sau đ&#x
F3;, ta đến T&#x
ED;ch Th&#x
FA;y viện ở ph&#x
ED;a T&#x
E2;y, thăm hỏi vị muội muội mới đến kia.

B&#x
ED;ch Đ&#x
E0;o nghe ng&#x
F3;ng được, n&#x
E0;ng ấy họ Triệu, l&#x
E0; một thiếu nữ th&#x
F4;n qu&#x
EA; b&#x
EC;nh thường, bởi v&#x
EC; nh&#x
E0; ngh&#x
E8;o phải b&#x
E1;n m&#x
EC;nh ch&#x
F4;n cha, vừa kh&#x
E9;o phu qu&#x
E2;n đi ngang qua, thấy n&#x
E0;ng ấy đ&#x
E1;ng thương, liền ra tay gi&#x
FA;p đỡ. Sau đ&#x
F3;, giống như vào thoại bản thường tuyệt kể, mỹ nh&#x
E2;n lấy th&#x
E2;n đền đ&#x
E1;p, qu&#x
E2;n tử sao thể chối từ?

L&#x
FA;c ta bước v&#x
E0;o T&#x
ED;ch Th&#x
FA;y viện, Triệu thị đang ngồi dệt vải b&#x
EA;n form cửi. Đ&#x
E3; l&#x
E2;u ta kh&#x
F4;ng thấy lại form cửi, nhất thời c&#x
F3; ch&#x
FA;t ho&#x
E0;i niệm. Trước kia, mỗi ng&#x
E0;y ta đều dệt vải kh&#x
F4;ng ngơi tay. Sau n&#x
E0;y, l&#x
EA;n ghê th&#x
E0;nh rồi, vào nh&#x
E0; kh&#x
F4;ng thiếu tiền nữa, tất nhi&#x
EA;n chẳng cần ta phải dệt vải kiếm sống, phu qu&#x
E2;n kh&#x
F4;ng cho ta l&#x
E0;m việc nặng nhọc nữa, form cửi của ta cũng bị bỏ qu&#x
EA;n.

Ta ngẩn ngơ một l&#x
FA;c, mới nhớ ra mục đ&#x
ED;ch m&#x
EC;nh đến đ&#x
E2;y, b&#x
E8;n ngồi xuống, bắt đầu hỏi han căn dặn Triệu thị.

"L&#x
E3;o gia c&#x
F3; th&#x
F3;i thân quen uống tr&#x
E0; mỗi s&#x
E1;ng, muội phải thức dậy sớm trộn tr&#x
E0; đến ch&#x
E0;ng. L&#x
E3;o gia kh&#x
F4;ng quen thuộc chịu lạnh, ban đ&#x
EA;m muội phải nhớ đ&#x
F3;ng k&#x
ED;n cửa, xem chừng khi n&#x
E0;o than trong bếp sưởi gần hết th&#x
EC; phải th&#x
EA;m v&#x
E0;o ngay. Lúc trời đổ tuyết, phải nhắc ch&#x
E0;ng kho&#x
E1;c th&#x
EA;m &#x
E1;o. Ch&#x
E0;ng thường thức khuya đọc s&#x
E1;ch, muội phải nhắc ch&#x
E0;ng đi ngủ sớm. C&#x
F2;n nữa, l&#x
E3;o gia th&#x
ED;ch ăn ngọt, kh&#x
F4;ng th&#x
ED;ch ăn mặn, th&#x
ED;ch ăn c&#x
E1;, kh&#x
F4;ng th&#x
ED;ch ăn thịt, kh&#x
F4;ng ăn được t&#x
F4;m, bị dị ứng phấn hoa, muội cũng phải nhớ kỹ..." Ta đều giọng nhắc lại những lời đ&#x
E3; soạn thật kỹ c&#x
E0;ng.

Những tưởng Triệu thị nghe kết thúc chỉ gật đầu v&#x
E2;ng dạ. N&#x
E0;o ngờ, n&#x
E0;ng ta lại cười kh&#x
FA;c kh&#x
ED;ch, n&#x
F3;i:

"Phu nh&#x
E2;n căn dặn nhiều như thế, muội l&#x
E0;m sao nhớ được hết chứ?"

B&#x
ED;ch Đ&#x
E0;o hơi tức giận, nhắc:

"Di nương chớ v&#x
F4; lễ với phu nh&#x
E2;n!"

Ta lại kh&#x
F4;ng qu&#x
E1; để t&#x
E2;m, chỉ n&#x
F3;i:

"Muội phải cố gắng nhớ hết, mới c&#x
F3; thể hầu hạ l&#x
E3;o gia mang lại tốt."

Ta lớn l&#x
EA;n c&#x
F9;ng phu qu&#x
E2;n, hiểu r&#x
F5; từng th&#x
F3;i quen thuộc của ch&#x
E0;ng, lại sợ người kh&#x
E1;c chăm s&#x
F3;c ch&#x
E0;ng kh&#x
F4;ng chu đ&#x
E1;o, b&#x
E2;y giờ c&#x
F3; người mới qua cửa, ta phải đến dặn d&#x
F2; cẩn thận mới được an t&#x
E2;m.

Triệu thị mất một buổi mới nhớ hết những điều ấy, ta lại chỉ đến n&#x
E0;ng ấy c&#x
E1;ch pha tr&#x
E0; hợp &#x
FD; phu qu&#x
E2;n. Ta l&#x
E0;m mẫu qua một lượt, đến phi&#x
EA;n n&#x
E0;ng ấy l&#x
E0;m theo, lại chẳng may vụng về để nước tr&#x
E0; văng tr&#x
FA;ng ng&#x
F3;n tay.

Vừa l&#x
FA;c đ&#x
F3;, phu qu&#x
E2;n từ ngo&#x
E0;i bước v&#x
E0;o, tr&#x
F4;ng thấy cảnh ấy, chỉ liếc nh&#x
EC;n ta một c&#x
E1;i, rồi vội tiến đến coi ng&#x
F3;n tay của Triệu thị. Thấy n&#x
E0;ng ta kh&#x
F4;ng sao, ch&#x
E0;ng mới nhẹ thở ra, sau đ&#x
F3; cù sang nh&#x
EC;n ta, nh&#x
ED;u m&#x
E0;y bảo:

"Những chuyện như vậy, sau n&#x
E0;y phu nh&#x
E2;n cứ để hạ nh&#x
E2;n l&#x
E0;m l&#x
E0; được."

Chỉ một c&#x
E2;u n&#x
F3;i nhẹ t&#x
EA;nh, ta lại chợt cảm thấy tim m&#x
EC;nh như bị ai b&#x
F3;p nghẹt, đau đến kh&#x
F4;ng thở nổi.

Ta giấu b&#x
E0;n tay bỏng r&#x
E1;t v&#x
E0;o tay &#x
E1;o, khẽ đ&#x
E1;p:

"Thiếp đ&#x
E3; hiểu, sau n&#x
E0;y thiếp sẽ kh&#x
F4;ng đến quấy rầy muội muội nữa."

Tối đến, ta kh&#x
F3;c dứt liền ngủ thiếp đi, đang mơ m&#x
E0;ng ngủ, chợt thấy b&#x
E0;n tay hơi l&#x
E0;nh lạnh. Ta giật m&#x
EC;nh thức dậy, cho&#x
E0;ng mở mắt ra, chỉ thấy phu qu&#x
E2;n đang ngồi b&#x
EA;n m&#x
E9;p giường, chăm ch&#x
FA; b&#x
F4;i thuốc l&#x
EA;n vết bỏng tr&#x
EA;n b&#x
E0;n tay của ta. Thuốc rất hiệu quả, chỉ b&#x
F4;i một ch&#x
FA;t, vết bỏng r&#x
E1;t đ&#x
E3; dịu đi.

Xong xu&#x
F4;i, ta rụt tay về, kh&#x
F4;ng n&#x
F3;i lời n&#x
E0;o. Phu qu&#x
E2;n lặng lặng một l&#x
FA;c, rồi cũng như bao lần hờn dỗi trước đ&#x
E2;y, ch&#x
E0;ng lu&#x
F4;n l&#x
E0; người hạ m&#x
EC;nh l&#x
E0;m h&#x
F2;a trước. Phu qu&#x
E2;n &#x
F4;m ta v&#x
E0;o l&#x
F2;ng, khẽ thở d&#x
E0;i, n&#x
F3;i:"Lan nhi, chuyện l&#x
FA;c s&#x
E1;ng khiến ta rất giận, n&#x
E0;ng c&#x
F3; biết kh&#x
F4;ng?"

Khu&#x
EA; danh của ta l&#x
E0; Thương Lan. Phu qu&#x
E2;n n&#x
F3;i, ngo&#x
E0;i phụ vương mẹ ra, khu&#x
EA; danh của ta chỉ c&#x
F3; ch&#x
E0;ng được biết, v&#x
EC; thế m&#x
E0; kh&#x
F4;ng bao giờ gọi t&#x
EA;n ta trước mặt người kh&#x
E1;c.

Ta nghĩ đến chuyện ch&#x
E0;ng đ&#x
E3; c&#x
F3; nữ nh&#x
E2;n kh&#x
E1;c, lại c&#x
F2;n muốn độc chiếm tất thảy của ta, chỉ cảm thấy buồn bực vào l&#x
F2;ng, b&#x
E8;n lạnh nhạt n&#x
F3;i:"Thiếp đ&#x
E3; biết sai rồi, sau n&#x
E0;y thiếp kh&#x
F4;ng đến quấy rầy muội muội nữa, phu qu&#x
E2;n h&#x
E3;y y&#x
EA;n l&#x
F2;ng."

Phu qu&#x
E2;n nghe vậy, nh&#x
ED;u m&#x
E0;y lại, thở d&#x
E0;i th&#x
EA;m một tiếng nữa. Ch&#x
E0;ng cốc nhẹ l&#x
EA;n tr&#x
E1;n ta, khẽ n&#x
F3;i:"Ngốc ơi l&#x
E0; ngốc, n&#x
F3;i thế n&#x
E0;o n&#x
E0;ng cũng kh&#x
F4;ng nhận ra m&#x
EC;nh sai ở đ&#x
E2;u."

Ta chỉ cảm thấy phu qu&#x
E2;n thật qu&#x
E1; đ&#x
E1;ng. Ta chỉ l&#x
E0;m &#x
E1;i thiếp của ch&#x
E0;ng bị bỏng một t&#x
ED; x&#x
ED;u, đ&#x
E3; hạ m&#x
EC;nh xin lỗi rồi, thế m&#x
E0; ch&#x
E0;ng c&#x
F2;n thanh lịch tận đ&#x
E2;y hỏi tội ta. Thường ng&#x
E0;y ta vốn nghe lời ch&#x
E0;ng, bấy giờ lại chẳng biết lấy dũng kh&#x
ED; từ đ&#x
E2;u ra m&#x
E0; h&#x
E1; miệng cắn một c&#x
E1;i v&#x
E0;o ng&#x
F3;n tay của ch&#x
E0;ng, coi như tr&#x
FA;t giận. N&#x
E0;o ngờ phu qu&#x
E2;n chẳng nổi giận, lại c&#x
F2;n kh&#x
F4;ng biết xấu hổ, d&#x
F9;ng đầu ng&#x
F3;n tay ấy tr&#x
EA;u đ&#x
F9;a trong miệng ta.

Đ&#x
FA;ng l&#x
FA;c ta chuẩn bị đẩy ch&#x
E0;ng ra, phu qu&#x
E2;n đ&#x
E3; gi&#x
E0;nh trước một bước &#x
F4;m ta ng&#x
E3; xuống giường. Ta c&#x
F2;n đang muốn phản kh&#x
E1;ng lại, ch&#x
E0;ng chợt kề v&#x
E0;o tai ta, khẽ n&#x
F3;i:

"Lan nhi, ngoan n&#x
E0;o. Đ&#x
E3; mấy th&#x
E1;ng kh&#x
F4;ng gặp, ngoan ngo&#x
E3;n một ch&#x
FA;t, để vi phu thương n&#x
E0;ng..."

Giọng ch&#x
E0;ng như một thứ b&#x
F9;a m&#x
EA; t&#x
E0; thuật, ta vừa nghe thấy đ&#x
E3; mềm nhũn cả người, kh&#x
F4;ng c&#x
F2;n ch&#x
FA;t sức lực để chống cự, chỉ biết tự giận m&#x
EC;nh kh&#x
F4;ng c&#x
F3; cốt kh&#x
ED;.

Đ&#x
EA;m đ&#x
F3;, rốt cuộc, ta cũng hiểu thế n&#x
E0;o l&#x
E0; "tiểu biệt thắng t&#x
E2;n h&#x
F4;n".

Ta thầm thắc mắc vào l&#x
F2;ng, kh&#x
F4;ng biết Triệu thị l&#x
E0;m g&#x
EC; m&#x
E0; để ch&#x
E0;ng đ&#x
F3;i kh&#x
E1;t như thế. Tất nhi&#x
EA;n, chuyện xấu hổ n&#x
E0;y, ta l&#x
E0;m sao d&#x
E1;m hỏi ra miệng.

Xem thêm: Mua Bán Xe Kia Morning 2013 Giá Xe Kia Morning 2013 Trên Toàn Quốc

.....

Thời gian thấm tho&#x
E1;t tr&#x
F4;i, tho&#x
E1;ng chốc đ&#x
F4;ng đ&#x
E3; qua, xu&#x
E2;n lại tới. Mấy th&#x
E1;ng n&#x
E0;y, phu qu&#x
E2;n vẫn lu&#x
F4;n ở T&#x
ED;ch Th&#x
FA;y viện, chỉ v&#x
E0;o m&#x
F9;ng một, mười lăm mới đến chỗ ta đ&#x
F4;i lần. Phu qu&#x
E2;n quả l&#x
E0; người trọng t&#x
EC;nh nghĩa, c&#x
F3; lẽ sợ ta đau l&#x
F2;ng, thế n&#x
EA;n đến d&#x
F9; kh&#x
F4;ng y&#x
EA;u ta nữa, mỗi lần đến Khổng Tước viện, ch&#x
E0;ng đều cố tỏ ra &#x
E2;u yếm &#x
E2;n cần như xưa. Thậm ch&#x
ED;, những khi phu th&#x
EA; gần gũi, ch&#x
E0;ng lại c&#x
F2;n nồng nhiệt hơn trước bội phần.

Nếu chẳng phải mỗi th&#x
E1;ng chỉ gặp nhau đ&#x
F4;i bố lần, ta c&#x
F2;n ngỡ rằng ch&#x
E0;ng vẫn l&#x
E0; phu qu&#x
E2;n trước kia, ta vẫn l&#x
E0; th&#x
EA; tử duy nhất của ch&#x
E0;ng.

B&#x
ED;ch Đ&#x
E0;o bắt đầu lo lắng, c&#x
F3; &#x
FD; xui ta l&#x
E0;m kh&#x
F3; Triệu thị, ta lại vẫn tiếp tục yên ổn lặng.

C&#x
F3; kẻ n&#x
F3;i, ta thật nhu nhược.

Lời n&#x
E0;y quả kh&#x
F4;ng sai. Ta quả thực chưa bao giờ c&#x
F3; &#x
FD; muốn tranh đấu g&#x
EC;, kh&#x
F4;ng phải bởi kh&#x
F4;ng y&#x
EA;u phu qu&#x
E2;n, m&#x
E0; l&#x
E0; v&#x
EC; qu&#x
E1; y&#x
EA;u, đến n&#x
EA;n mới lấy ch&#x
E0;ng l&#x
E0;m trọng, mọi chuyện đều nghĩ cho ch&#x
E0;ng. Ta biết phu qu&#x
E2;n y&#x
EA;u thương Triệu thị, cho n&#x
EA;n, d&#x
F9; hờn ganh đến đ&#x
E2;u, ta cũng kh&#x
F4;ng l&#x
E0;m kh&#x
F3; n&#x
E0;ng ấy. Bởi v&#x
EC;, ta kh&#x
F4;ng muốn ch&#x
E0;ng kh&#x
F3; xử, c&#x
E0;ng kh&#x
F4;ng muốn ch&#x
E0;ng buồn l&#x
F2;ng.

Ta thầm nghĩ, chỉ cần mỗi th&#x
E1;ng vẫn c&#x
F3; đ&#x
F4;i tía ng&#x
E0;y ch&#x
E0;ng đến chỗ ta, ta c&#x
F2;n c&#x
F3; thể nh&#x
EC;n thấy ch&#x
E0;ng, vậy l&#x
E0; đủ.

Thời gian cứ thế lặng tr&#x
F4;i, rốt cuộc sinh thần của ta cũng đến.

Ta vốn rất th&#x
ED;ch nghe h&#x
E1;t. Thuở h&#x
E0;n vi, cho d&#x
F9; thiếu trước hụt sau, phu qu&#x
E2;n vẫn cố gắng ch&#x
E9;p s&#x
E1;ch t&#x
ED;ch c&#x
F3;p tiền, mỗi dịp sinh thần đều đưa ta đi xem kh&#x
FA;c b&#x
EC;nh đ&#x
E0;n "Khổng tước đ&#x
F4;ng nam giới phi" m&#x
E0; ta th&#x
ED;ch nhất.

Sau n&#x
E0;y vinh hiển, ch&#x
E0;ng cũng kh&#x
F4;ng bỏ th&#x
F3;i quen thuộc n&#x
E0;y, bất kể bận đến đ&#x
E2;u, hễ đến ng&#x
E0;y sinh thần của ta, ch&#x
E0;ng đều mời g&#x
E1;nh h&#x
E1;t đến phủ, d&#x
E0;nh ra ch&#x
FA;t thời gian, c&#x
F9;ng ta nghe hết kh&#x
FA;c h&#x
E1;t ấy.

Nhưng m&#x
E0; năm nay, mọi thứ đ&#x
E3; chuẩn bị xong xuôi xu&#x
F4;i, ca nương đ&#x
E3; &#x
F4;m sẵn đ&#x
E0;n, chỉ chờ phu qu&#x
E2;n rã triều về l&#x
E0; c&#x
F3; thể bắt đầu. Thế nhưng, ta chờ đến trời sụp tối, vẫn chưa thấy ch&#x
E0;ng đến.

Nghe n&#x
F3;i, h&#x
F4;m ni Triệu thị kh&#x
F4;ng khỏe, ch&#x
E0;ng liền ở lại chăm s&#x
F3;c n&#x
E0;ng ấy, không đúng người đến c&#x
E1;o lỗi với ta.

Lần đầu ti&#x
EA;n, ta một m&#x
EC;nh ngồi nghe hết kh&#x
FA;c h&#x
E1;t n&#x
E0;y. Tr&#x
EA;n đ&#x
E0;i, tỳ b&#x
E0; r&#x
E9;o rắc reo, Ng&#x
F4; nữ cất giọng ca &#x
EA; a h&#x
E1;t:

"Khổng tước đ&#x
F4;ng phái nam bay

Năm dặm lại bồi hồi."

Thuở thiếu thời, phu qu&#x
E2;n từng hỏi ta, tại sao th&#x
ED;ch nghe kh&#x
FA;c h&#x
E1;t buồn như thế. Ta đ&#x
E1;p:

"Tuy rằng kh&#x
FA;c h&#x
E1;t chẳng c&#x
F3; hậu kết, nhưng t&#x
EC;nh nghĩa phu th&#x
EA; giữa Ti&#x
EA;u Trọng Khanh v&#x
E0; Lưu thị trước sau như một, sắt son khắng kh&#x
ED;t, thật khiến người ta ngưỡng mộ."

Phu qu&#x
E2;n nắm tay ta, dịu d&#x
E0;ng n&#x
F3;i:

"Ch&#x
FA;ng ta cũng sẽ phu th&#x
EA; đồng l&#x
F2;ng, nhưng kh&#x
F4;ng cần sinh ly tử biệt, m&#x
E0; nhất định phải bạc đầu giai l&#x
E3;o."

C&#x
E2;u n&#x
F3;i c&#x
F2;n văng vẳng b&#x
EA;n tai, m&#x
E0; người xưa đ&#x
E3; chẳng c&#x
F2;n nơi chốn cũ.

Ta thừ người ngồi nghe trọn kh&#x
FA;c h&#x
E1;t, đến khi tiếng nhạc dừng, m&#x
E0;n nhung kh&#x
E9;p lại, ta đưa tay chạm v&#x
E0;o m&#x
E1;, mới biết l&#x
E0; m&#x
EC;nh đ&#x
E3; kh&#x
F3;c.

Ta n&#x
F3;i với B&#x
ED;ch Đ&#x
E0;o:

"Ca nương h&#x
E1;t tốt qu&#x
E1;, ta xem cảm động đến rơi lệ. B&#x
ED;ch Đ&#x
E0;o, mau thưởng đi."

B&#x
ED;ch Đ&#x
E0;o lại chỉ &#x
E1;i ngại nh&#x
EC;n ta, chẳng h&#x
F9;a theo khen như mọi khi.

Năm th&#x
E1;ng vẫn cứ tr&#x
F4;i, ta đ&#x
E3; bắt đầu quen với việc ở một m&#x
EC;nh. Phu qu&#x
E2;n vẫn đều đặn mỗi th&#x
E1;ng đến chỗ ta nhị lần, v&#x
E0;o ng&#x
E0;y m&#x
F9;ng một v&#x
E0; mười lăm. Nhưng ta cũng kh&#x
F4;ng c&#x
F2;n qu&#x
E1; vui mừng ng&#x
F3;ng đợi nữa. Ta bắt đầu hiểu ra, hoa nở c&#x
F3; th&#x
EC;, t&#x
EC;nh cảm phu th&#x
EA; cũng thế, chỉ c&#x
F3; thể mặn nồng một l&#x
FA;c, kh&#x
F4;ng thể &#x
E2;n &#x
E1;i cả đời. Ch&#x
ED; &#x
ED;t, ch&#x
E0;ng đối với ta, hết t&#x
EC;nh c&#x
F2;n nghĩa, vẫn kh&#x
F4;ng đến độ bạc bẽo, ta cũng n&#x
EA;n cảm thấy m&#x
E3;n nguyện.

Thế rồi, Triệu thị ho&#x
E0;i thai. Triệu thị c&#x
F3; vẻ kh&#x
F4;ng được khỏe mang lại lắm, phu qu&#x
E2;n không nên người đ&#x
F3;n hẳn một nh&#x
F3;m đại phu v&#x
E0;o phủ, ng&#x
E0;y đ&#x
EA;m t&#x
FA;c trực trong viện của n&#x
E0;ng ta. Đ&#x
F3; l&#x
E0; đứa con đầu ti&#x
EA;n của phu qu&#x
E2;n, ch&#x
E0;ng rất xem trọng, lu&#x
F4;n ở b&#x
EA;n cạnh coi chừng n&#x
E0;ng ta, chỉ sợ xảy ra sơ suất.

B&#x
E2;y giờ, tức thì cả m&#x
F9;ng một, mười lăm, ch&#x
E0;ng cũng kh&#x
F4;ng đến Khổng Tước viện của ta nữa.

B&#x
ED;ch Đ&#x
E0;o sợ ta buồn, an ủi:

"Sau lúc Triệu di nương hạ sinh rồi, l&#x
E3;o gia sẽ lại đến thăm phu nh&#x
E2;n th&#x
F4;i."

Ta kh&#x
F4;ng đ&#x
E1;p, chỉ yên ổn lặng mỉm cười.

Tối h&#x
F4;m ấy, ta lại mất ngủ, nửa đ&#x
EA;m ngồi dậy muốn t&#x
EC;m nước tr&#x
E0; để uống, m&#x
F2; mẫm thế n&#x
E0;o m&#x
E0; lại vấp ng&#x
E3;, bụng va mạnh v&#x
E0;o th&#x
E0;nh ghế. Ta chỉ thấy bụng đau đớn v&#x
F4; c&#x
F9;ng, b&#x
EA;n dưới chảy ra rất nhiều m&#x
E1;u.

Ta vội lớn tiếng gọi B&#x
ED;ch Đ&#x
E0;o, B&#x
ED;ch Đ&#x
E0;o liền hoảng hốt đi t&#x
EC;m đại phu.

Vốn dĩ, trong phủ c&#x
F3; t&#x
FA;c trực sẵn mấy vị đại phu, nhưng B&#x
ED;ch Đ&#x
E0;o đi một v&#x
F2;ng, rồi lại ủ rũ tảo về, mếu m&#x
E1;o n&#x
F3;i:

"Nghe n&#x
F3;i Triệu di nương bị động thai, tất cả đại phu vào phủ đều bận rộn chữa trị cả rồi. Phu nh&#x
E2;n, người cố chịu một ch&#x
FA;t, n&#x
F4; tỳ đ&#x
E3; không đúng người ra ngo&#x
E0;i phủ gọi đại phu, đại phu sẽ sớm tới th&#x
F4;i..."

Ta chỉ nghe được đến đ&#x
E2;y, đ&#x
E3; đau đến ngất lịm đi.

V&#x
E0; đứa nhỏ mới vừa tr&#x
F2;n ba th&#x
E1;ng của ta đ&#x
E3; rời bỏ ta như thế.

Kh&#x
F4;ng c&#x
F3; ai lại ngờ đến sau nhiều năm như vậy, rốt cuộc ta lại c&#x
F3; thể có thai. Bản th&#x
E2;n ta cũng kh&#x
F4;ng ngờ tới. L&#x
FA;c tuyệt tin m&#x
EC;nh ho&#x
E0;i thai, ta rất vui mừng, vốn muốn b&#x
E1;o mang lại phu qu&#x
E2;n hay. Nhưng, ta đợi m&#x
E3;i, đợi m&#x
E3;i, cũng kh&#x
F4;ng đợi được một lần gặp mặt để th&#x
F4;ng b&#x
E1;o một lời.

Từ khi ta tỉnh lại, cả ng&#x
E0;y đều ngơ ngơ ngẩn ngẩn, chẳng n&#x
F3;i chẳng rằng. Chẳng r&#x
F5; v&#x
EC; sao phu qu&#x
E2;n kh&#x
F4;ng t&#x
FA;c trực ở T&#x
ED;ch Th&#x
FA;y viện nữa, lại cứ lu&#x
F4;n ngồi ở b&#x
EA;n giường ta, kh&#x
F4;ng ngừng lải nhải n&#x
F3;i g&#x
EC; đ&#x
F3;.

Ta kh&#x
F4;ng nghe r&#x
F5;. Ch&#x
ED;nh x&#x
E1;c hơn l&#x
E0;, kh&#x
F4;ng muốn nghe.

Một chiều nọ, khi ta đang ngồi b&#x
EA;n hi&#x
EA;n ngơ ngẩn ngắm đ&#x
E0;n chim sải c&#x
E1;nh bay về tổ, phu qu&#x
E2;n lại đến. Ch&#x
E0;ng bất chợt &#x
F4;m lấy ta từ ph&#x
ED;a sau, th&#x
EC; thầm khẽ n&#x
F3;i:

"Lan nhi, ch&#x
FA;ng ta c&#x
F9;ng nhau lớn l&#x
EA;n, trải qua bao năm th&#x
E1;ng phu th&#x
EA;, l&#x
FA;c kh&#x
F3; khăn nhất c&#x
F2;n c&#x
F3; thể vượt qua, n&#x
E0;ng sẽ m&#x
E3;i m&#x
E3;i kh&#x
F4;ng bao giờ rời bỏ vi phu, c&#x
F3; đ&#x
FA;ng kh&#x
F4;ng?"

Đ&#x
FA;ng vậy. Ch&#x
FA;ng ta từ nhỏ l&#x
E0; thanh mai tr&#x
FA;c m&#x
E3;, thiếu thời phu th&#x
EA; t&#x
EC;nh th&#x
E2;m, thuở h&#x
E0;n vi khốn kh&#x
F3; nhất vẫn &#x
E2;n &#x
E1;i kh&#x
F4;ng rời. Đến ch&#x
ED;nh ta, cũng chưa từng nghĩ rằng, t&#x
EC;nh cảm bao năm s&#x
E2;u đậm bền chắc như thế, n&#x
F3;i biến mất liền chẳng c&#x
F2;n lại ch&#x
FA;t g&#x
EC;.

Ta nh&#x
EC;n ch&#x
E0;ng, cười n&#x
F3;i:

"C&#x
F3; lẽ l&#x
E0; v&#x
EC; từng s&#x
E2;u nặng đến như thế, mang đến n&#x
EA;n một khi đ&#x
E3; rạn nứt, th&#x
EC; kh&#x
F4;ng c&#x
E1;ch n&#x
E0;o h&#x
E0;n gắn được nữa."

Phu qu&#x
E2;n, ta thực sự từng y&#x
EA;u ch&#x
E0;ng, y&#x
EA;u ch&#x
E0;ng hơn bất cứ thứ g&#x
EC;. Đ&#x
E1;ng tiếc, phần t&#x
EC;nh cảm n&#x
E0;y, trong l&#x
FA;c chẳng tuyệt chẳng biết, đ&#x
E3; bị b&#x
E0;o m&#x
F2;n đến cạn kiệt. B&#x
E2;y giờ, ta đối với ch&#x
E0;ng, kh&#x
F4;ng o&#x
E1;n, kh&#x
F4;ng hận, cũng kh&#x
F4;ng c&#x
F3; t&#x
EC;nh y&#x
EA;u.

Chỉ mong ch&#x
E0;ng từ đ&#x
E2;y về sau, bảo trọng.

............

V&#x
E0;o một ng&#x
E0;y xu&#x
E2;n ấm &#x
E1;p, ta cụ phu qu&#x
E2;n viết sẵn một phong hưu thư, lại cắt một nắm t&#x
F3;c đặt b&#x
EA;n cạnh, để lại cả nhì tr&#x
EA;n đầu giường, sau đ&#x
F3; trộm rời khỏi phủ.

"Kết t&#x
F3;c l&#x
E0;m phu th&#x
EA;, &#x
E2;n &#x
E1;i kh&#x
F4;ng nghi ngờ."

Năm đ&#x
F3;, ch&#x
E0;ng từng n&#x
F3;i như thế. B&#x
E2;y giờ, ta cắt đi nắm t&#x
F3;c n&#x
E0;y, coi như chẳng c&#x
F2;n vương nợ.

Quay đầu nh&#x
EC;n lại t&#x
F2;a phủ đệ lớn lớn nguy nga lần cuối, ta bỗng cảm thấy cuộc đời như cơn mơ d&#x
E0;i, chớp mắt tỉnh mộng, vẫn b&#x
E0;ng ho&#x
E0;ng như chưa từng xảy ra chuyện g&#x
EC; cả.

Cũng kh&#x
F4;ng biết v&#x
EC; cớ g&#x
EC;, qu&#x
E1; tr&#x
EC;nh bỏ trốn của ta diễn ra v&#x
F4; c&#x
F9;ng su&#x
F4;n sẻ, chẳng c&#x
F3; ai ngăn cản. Ta cứ thế, ra khỏi ghê th&#x
E0;nh, đi đến một v&#x
F9;ng qu&#x
EA; xa lạ.

Năm năm sau, ta gả mang lại một n&#x
F4;ng phu. Phu qu&#x
E2;n hiện tại của ta, kh&#x
F4;ng c&#x
F3; điểm n&#x
E0;o s&#x
E1;nh bằng phu qu&#x
E2;n trước kia, kh&#x
F4;ng t&#x
E0;i, kh&#x
F4;ng mạo, cũng kh&#x
F4;ng c&#x
F3; l&#x
FD; tưởng cao xa. Nhưng ch&#x
E0;ng một l&#x
F2;ng một dạ với ta. Chỉ vậy l&#x
E0; đủ.

Kh&#x
F4;ng cầu t&#x
EC;nh th&#x
E2;m như biển, chỉ hy vọng nước chảy đ&#x
E1; m&#x
F2;n, cả đời kh&#x
F4;ng cạn.

Ta gả đến một n&#x
F4;ng phu b&#x
EC;nh thường, sống một đời b&#x
EC;nh thường, bé ch&#x
E1;u đầy nh&#x
E0;, y&#x
EA;n ấm hạnh ph&#x
FA;c. Những chuyện qu&#x
E1; khứ, dường như đ&#x
E3; l&#x
E0; hồi ức xa xăm của kiếp trước, c&#x
E0;ng ng&#x
E0;y c&#x
E0;ng mờ nhạt dần trong tr&#x
ED; nhớ của ta.

.....

Thời gian như nước tr&#x
F4;i, biển cả h&#x
F3;a nương d&#x
E2;u, cha mươi năm lướt qua nhanh như b&#x
F3;ng c&#x
E2;u ngo&#x
E0;i cửa sổ.

Trong ng&#x
E0;y đại thọ s&#x
E1;u mươi, ta c&#x
F9;ng trượng phu đưa ch&#x
E1;u nội đi nghe h&#x
E1;t, bất chợt gặp một &#x
F4;ng l&#x
E3;o. &#x
D4;ng ta chỉ đi một m&#x
EC;nh, ngồi lặng lẽ vào một g&#x
F3;c vắng người.

Khi ta đi ngang qua, &#x
F4;ng ta bỗng nh&#x
EC;n ta chăm chăm, nhị mắt hoe đỏ, run run gọi:

"Lan nhi..."

Ta chưa kịp nhận ra &#x
F4;ng ta l&#x
E0; ai, trượng phu đ&#x
E3; đi tới, gọi:

"B&#x
E0; sắp nhỏ, sao c&#x
F2;n đứng đ&#x
F3; chưa đi?"

Ta lớn tiếng đ&#x
E1;p:

"L&#x
E3;o gi&#x
E0; phiền phức đừng hối nữa, đi ngay, đi ngay lập tức đ&#x
E2;y!"

Ta tảo sang &#x
F4;ng l&#x
E3;o kia, dợm hỏi &#x
F4;ng ta l&#x
E0; ai, &#x
F4;ng ta đ&#x
E3; mỉm cười, quệt nước mắt tr&#x
EA;n g&#x
F2; m&#x
E1; nhăn nheo, n&#x
F3;i:

"Xin lỗi... Ta nhận nhầm người rồi..."

Ta cười cười gật đầu ch&#x
E0;o &#x
F4;ng ấy, rồi lại thản nhi&#x
EA;n lướt qua.

Trong một tho&#x
E1;ng ấy, ta bỗng cảm thấy, dường như ta đ&#x
E3; từng gặp &#x
F4;ng ta, nhưng lại chẳng thể nhớ ở đ&#x
E2;u, l&#x
FA;c n&#x
E0;o.

Tr&#x
EA;n đ&#x
E0;i, ca nương vẫn &#x
EA; a &#x
F4;m tỳ b&#x
E0;, h&#x
E1;t:

"Khổng tước đ&#x
F4;ng phái nam bay

Năm dặm lại bồi hồi..."

Giọng h&#x
E1;t da diết nỉ non, tan ra trong nước mắt.

Kh&#x
F4;ng phải nước mắt của ta.

.............

V&#x
E0;i năm sau đ&#x
F3; nữa, ta gặp lại Triệu thị.

Nếu b&#x
E0; ta kh&#x
F4;ng giới thiệu, ta tất nhi&#x
EA;n chẳng thể nhận ra b&#x
E0; l&#x
E3;o trước mắt l&#x
E0; thiếu nữ trẻ trung thanh t&#x
FA; năm n&#x
E0;o.

Triệu thị n&#x
F3;i:

"Bao năm qua ta vẫn lu&#x
F4;n muốn gặp phu nh&#x
E2;n n&#x
F3;i r&#x
F5; sự t&#x
EC;nh, nhưng phu nh&#x
E2;n đ&#x
E3; đi mất biệt, ta t&#x
EC;m m&#x
E3;i chẳng gặp, chỉ đ&#x
E0;nh với theo &#x
E1;y n&#x
E1;y m&#x
E0; sống mấy mươi năm..."

Ta cười, bảo:

"Đều l&#x
E0; qu&#x
E1; khứ cả rồi, ta đ&#x
E3; qu&#x
EA;n đi, ngươi cũng kh&#x
F4;ng n&#x
EA;n nhớ l&#x
E0;m g&#x
EC;."

Triệu thị bật kh&#x
F3;c, bỗng nhi&#x
EA;n quỳ sụp xuống. Ta vội đỡ b&#x
E0; ta đứng l&#x
EA;n, nhưng b&#x
E0; ta cứ ki&#x
EA;n quyết quỳ, n&#x
F3;i:

"Xin phu nh&#x
E2;n h&#x
E3;y nhận một lạy của ta, để l&#x
F2;ng ta vơi bớt &#x
E1;y n&#x
E1;y. Năm xưa, chỉ v&#x
EC; việc của nh&#x
E0; ta m&#x
E0; li&#x
EA;n lụy phu nh&#x
E2;n c&#x
F9;ng đại nh&#x
E2;n phu th&#x
EA; hiểu lầm, cuối c&#x
F9;ng đứt đoạn tơ duy&#x
EA;n, cả đời n&#x
E0;y ta kh&#x
F4;ng thể y&#x
EA;n l&#x
F2;ng."

Ta cảm thấy m&#x
EC;nh đ&#x
E3; gi&#x
E0; rồi, đầu &#x
F3;c chậm chạp, nghe vậy vẫn chẳng hiểu b&#x
E0; ta n&#x
F3;i g&#x
EC;, hỏi lại:

"&#x
DD; của ngươi l&#x
E0;..."

Triệu thị đ&#x
E1;p:

"Ta vốn họ H&#x
E0;, kh&#x
F4;ng phải họ Triệu, phụ th&#x
E2;n l&#x
E0; một tri huyện nho nhỏ ở Huy Ch&#x
E2;u. Năm đ&#x
F3;, đ&#x
EA; vỡ, phụ th&#x
E2;n của ta bị người vu h&#x
E3;m tội tham &#x
F4; ng&#x
E2;n lượng d&#x
F9;ng để tu sửa đ&#x
EA;, cả nh&#x
E0; đều bị xử trảm, &#x
FD; đồ muốn giết người diệt khẩu. Đại nh&#x
E2;n đ&#x
E3; cứu ta, sở hữu ta về tởm để t&#x
EC;m cơ hội l&#x
E0;m chứng trước th&#x
E1;nh thượng. Để bảo vệ ta, ng&#x
E0;i ấy chỉ đ&#x
E0;nh ngụy tạo một th&#x
E2;n phận giả, mang đến ta v&#x
E0;o phủ với danh nghĩa di nương. Bởi v&#x
EC; chuyện cơ mật, đại nh&#x
E2;n cũng kh&#x
F4;ng thể n&#x
F3;i với phu nh&#x
E2;n. Thế nhưng, vào l&#x
F2;ng đại nh&#x
E2;n thật sự chỉ t&#x
E2;m t&#x
E2;m niệm niệm một m&#x
EC;nh phu nh&#x
E2;n, kh&#x
F4;ng hề c&#x
F3; nửa phần t&#x
EC;nh &#x
FD; với ta, cũng chưa từng c&#x
F3; h&#x
E0;nh vi bất ch&#x
ED;nh..."

Ta dường như kh&#x
F4;ng thể tiếp thu nổi điều m&#x
EC;nh vừa nghe thấy, phải tựa v&#x
E0;o tường để kh&#x
F4;ng ng&#x
E3; quỵ xuống.

"Lần sinh thần của ta..." Ta ngước mắt nh&#x
EC;n Triệu thị, run run hỏi.

Triệu thị đ&#x
E1;p:

"Lần đ&#x
F3; quả thực l&#x
E0; c&#x
F3; chuyện cấp b&#x
E1;ch, đại nh&#x
E2;n vốn định c&#x
F9;ng phu nh&#x
E2;n nghe h&#x
E1;t, đ&#x
E3; sắp xếp sẵn mọi thứ, rốt cuộc phải tiến cung diện th&#x
E1;nh. Khi ng&#x
E0;i ấy trở về, đ&#x
E3; thấy tr&#x
EA;n đ&#x
E0;i trống kh&#x
F4;ng, nhạc hết người tan, phu nh&#x
E2;n cũng đ&#x
E3; đi nghỉ... Đại nh&#x
E2;n vốn muốn n&#x
F3;i r&#x
F5; với phu nh&#x
E2;n, nhưng ngặt nỗi th&#x
E1;nh thượng hạ chỉ &#x
FD; kh&#x
F4;ng mang đến ph&#x
E9;p tiết lộ với bất kỳ ai, l&#x
E0;m tr&#x
E1;i ch&#x
ED;nh l&#x
E0; lúc qu&#x
E2;n, phải bị tội tru di..."

"C&#x
F2;n lần ngươi ho&#x
E0;i thai..." Ta nghe giọng m&#x
EC;nh kh&#x
E0;n đi, cổ họng nghẹn đắng.

Ta vốn nghĩ rằng m&#x
EC;nh đ&#x
E3; qu&#x
EA;n, th&#x
EC; ra, ta vẫn nhớ, nhớ r&#x
F5; như thế, từng chuyện, từng chuyện, phảng phất như mới xảy ra h&#x
F4;m qua đ&#x
E2;y th&#x
F4;i.

Triệu thị thở d&#x
E0;i, n&#x
F3;i:

"Vốn dĩ kh&#x
F4;ng c&#x
F3; c&#x
E1;i bầu n&#x
E0;o cả. Lần đ&#x
F3; đại nh&#x
E2;n bị &#x
E1;m s&#x
E1;t, may mắn kh&#x
F4;ng chết, nhưng lại bị trọng thương, phải dưỡng thương mấy th&#x
E1;ng. Để kh&#x
F4;ng bị lộ ra ngo&#x
E0;i, chỉ đ&#x
E0;nh lấy danh nghĩa ta ho&#x
E0;i bầu để c&#x
F3; cớ triệu tập c&#x
E1;c th&#x
E1;i y giả dạng đại phu t&#x
FA;c trực trong phủ m&#x
E0; kh&#x
F4;ng bị nghi ngờ. Đ&#x
EA;m phu nh&#x
E2;n xảy ra chuyện, đại nh&#x
E2;n cũng trong cơn thập tử nhất sinh, tất nhi&#x
EA;n chẳng c&#x
F3; th&#x
E1;i y n&#x
E0;o d&#x
E1;m tr&#x
E1;i lệnh th&#x
E1;nh thượng m&#x
E0; rời đi xem bệnh mang đến phu nh&#x
E2;n... L&#x
FA;c đại nh&#x
E2;n tỉnh lại, vừa biết chuyện, đ&#x
E3; chẳng m&#x
E0;ng đến vết thương m&#x
E0; chạy tới ở b&#x
EA;n phu nh&#x
E2;n... Nhưng rốt c

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

x

Welcome Back!

Login to your account below

Retrieve your password

Please enter your username or email address to reset your password.